Cánh tay thon dài từ trong chăn đưa ra lần mò nơi phát ra âm thanh, cậu không nhớ mình bị dày vò đến ngủ lúc nào không hay nhưng lần tỉnh lại này đưa mắt nhìn ra khung cửa cũng đã không còn nắng.
" Alo"
"Bảo bối, ăn tối chưa con"
Đầu dây bên kia là giọng của mẹ cậu, chắc là hôm qua tới giờ không thấy cậu liên lạc với gia đình làm mẹ lo nên gọi.
"A.. con vừa mới ngủ dậy, một lát con ăn liền". Dù sao không nói trước với trưởng bối trong nhà mà đã đi cùng người khác khiến cậu bất an một trận.
"Đứa nhỏ này đi chơi cũng phải ăn uống đúng bữa chứ, cơ thể con không tốt, thật tình." Nghe con nhỏ bảo còn chưa ăn tối bà nhịn không được mà trách móc cậu vài câu.
"Tại hôm nay chơi mệt quá con ngủ quên mà, con sẽ đi ăn ngay" cậu vừa nói xong cửa phòng được mở ra, một người đàn ông đẩy xe đẩy bước vào.
"Mẹ nhớ nghỉ ngơi sớm nha mai con gọi lại sau, giờ con cúp máy trước ạ" cậu vội vàng lên tiếng
"Vậy bảo bối nhớ ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi sớm nha con,mẹ cúp máy đây, yêu con". Mẹ cậu không nhận ra sự khác thường gì từ giọng nói của cậu chỉ nghĩ cậu đói rồi nên mới gấp gáp muốn ngưng cuộc trò chuyện lại.
"Ăn chút gì đi cả ngày nay em chưa ăn gì rồi" thấy cậu đã tắt máy hẳn anh mới tiến lại gần cậu, choàng tay qua ôm người vào phòng tắm để cậu rửa mặt.
Dù sao trước đó cũng bị ôm tới ôm lui dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-dung-toi-day/652897/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.