" Luyến tiếc tôi như vậy",
Thẫm Duẫn bị điệu bộ đà điểu của cậu chọc cười, nếu anh không lên tiếng có khi nào cậu giả chết như vậy luôn không.
"Anh nằm mơ". Cậu vội vàng từ trên người hắn bò xuống nhưng đôi tay trên eo như gọng kiềm cậu vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
" Anh..."
"..Tôi làm sao...".
"Buông tôi ra".Cậu bất lực lên tiếng 'hắn là voi sao, sao lại khoẻ như vậy'.
"Tôi không làm gì em cả, buông gì chứ". Anh đúng tình hợp lý trả lời làm như đôi tay trên người cậu không phải của anh vậy.
Cậu sống 17 năm lần đầu tiên gặp người vô lại còn bị đối xử như thế cậu ấm ức c.ắn môi, mắt đỏ lên nhìn người trước mặt.
"Không trêu em nữa, đừng c.ắn". Thẫm Duẫn vội vàng thả lỏng tay xoay người đỡ cậu nằm xuống giường.
"Thả ra, để tôi xem", môi cậu anh còn chưa dám làm vậy sợ cậu đau mà cậu nỡ đối xử với bản thân như thế thật hết cách với cậu.
Cậu chỉ c.ắn chút xíu cũng không đau nhưng thấy hắn làm quá cậu cũng ngượng ngùng thả môi ra. Vừa thả cái môi đáng thương ra hắn liền đưa tay lên môi kiểm tra xem môi cậu có làm sao không.
"Sao này không được tự làm mình đau có biết không". Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, khí tức thay đổi cậu cảm nhận được nguy hiểm toát ra từ hắn nên vội gật đầu một cái.
"Ngoan" nhìn cậu ngoan ngoãn như vậy anh mới hài lòng cuối xuống thưởng cho cậu một nụ h.ôn trên trán.
Tình hình bây giờ không phải người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-dung-toi-day/652893/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.