Sở Thiên Hoài trở tay nắm chặt những ngón tay thon dài của Kiều Thi Thi rồi bước ra ngoài.
Chị Hồng đứng ở cửa nói: “Chuyện hôm nay đúng là cậu Nhiếp đã không đúng, nhưng cậu cũng đã làm cậu ấy bị thương, nên xem như hòa nhau. Tôi khuyên cậu đừng để sự việc vượt quá tầm kiểm soát thêm nữa”.
Sở Thiên Hoài cười lạnh, đưa tay túm lấy tóc của cô ta lôi ra ngoài.
Kiều Thi Thi mím môi, cũng không nói gì.
Nếu như hôm nay không có Sở Thiên Hoài ở đây thì cô cũng không thể tưởng tượng được bản thân mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì, cho nên cô không cảm thấy đồng cảm với chị Hồng một chút nào.
Đám người Tưởng Thọ Quang vẫn chưa rời đi mà đang chờ ở bên ngoài phòng bao.
Nhìn thấy Sở Thiên Hoài túm tóc lôi chị Hồng ra ngoài, nhìn thấy Nhiếp Vệ Bình đau đớn khốn khổ trong phòng bao, Tưởng Thọ Quang kinh hãi đến tái nhợt.
Anh ta ngăn Sở Thiên Hoài lại, tức giận nói: “Mày đang làm gì vậy?”
“Không phải chuyện của anh”, Sở Thiên Hoài lạnh lùng mắng: “Cút đi!”
“Sao lại không phải là chuyện của tao? Nhiều người nhận thấy bọn tao đi cùng mày như vậy, nếu như mày làm cho chị Hồng và cậu Vệ bị thương thì chẳng phải sẽ liên lụy đến bọn tao hay sao?”
Tưởng Thọ Quang hung hăng bước tới nói: “Mau thả chị Hồng ra!”
Sở Thiên Hoài giơ chân đá Tưởng Thọ Quang bay ra, hừ một tiếng nói: “Thằng này lắm lời quá“.
Các bạn học của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-den-roi/3485115/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.