“Con có thể nhìn thấy rồi”.
Kiều Thi Dao kích động nói: “Mẹ, áo khoác của mẹ màu xanh... anh, anh mặc quần bò màu đen, giày thể thao của New Balance...”
Lúc đó, cô bé chỉ ra cách ăn mặc của từng người một trong nhà.
Mấy người nhà học Kiều trố mắt ngạc nhiên, mãi mới định thần lại, vẫn cảm thấy thật khó tin.
Kiều Thư Kỳ giơ hai ngón tay ra, hỏi: “Đây là mấy ngón?”
“Hai ngón!”
Kiều Học Thương xòe bàn tay ra trước mặt Kiều Thi Dao: “Còn đây?”
“Năm!”
Kiều Thi Dao nhảy từ trên giường xuống, chạy qua chạy lại. “Con thực sự nhìn thấy rồi”.
Lúc này mọi người mới tin, đôi mắt của Kiều Thi Dao đã chữa khỏi rồi.
Kiều Học Thương vẻ mặt kinh ngạc, tự mình lẩm bẩm: “Không thể nào, đồ vô tích sự đó sao có thể có khả năng này chứ”.
Kiều Thư Kỳ chau mày, bỗng nhiên vỗ vào đầu: “Nghe nói bệnh viện của bọn họ mấy hôm trước có mời chuyên gia ở trong tỉnh đến để tư vấn, có phải nghe được phương pháp chữa bệnh cho em gái từ chuyên gia đó không?”
Kiều Học Thương cũng nghĩ vậy: “Nhất định là như vậy, nếu không một điều dưỡng như nó, sao có thể trị khỏi đôi mắt cho Nhóc Con chứ”.
Lý Nguyệt Mai tức giận nói: “Nếu chuyên gia đó có khả năng trị khỏi cho Nhóc Con, sao hắn không nói sớm?”
Kiều Thư Kỳ mỉa mai nói: “Nếu hắn nói ra, khẳng định chúng ta sẽ đưa Nhóc Con đi tìm chuyên gia đó, sao hắn còn chiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-den-roi/3485102/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.