Sở Thiên Hoài có thể phớt lờ Lý Kiến Hoa, nhưng anh không thể phớt lờ Lý Nguyệt Mai, nếu không về nhà, anh nhất định sẽ không thể sống yên ổn.
Anh đặt muỗng xuống, ngẩng đầu lên nói: “Không phải tôi vừa nói rồi sao, sáng nay tôi đã chữa khỏi bệnh cho chủ tịch Quảng ở Tế Sinh Đường”.
Ánh mắt Lý Văn Hóa lóe lên, lớn tiếng nói: “Cậu ta mỗi ngày làm điều dưỡng ở bệnh viện, nhất định đã xem qua hồ sơ bệnh án tương tự, cho nên cậu ta mới mèo mù vớ được cá rán, gặp may mà thôi”.
“Chắc chắn là như vậy”.
“Đúng vậy, cậu ta chỉ là một đứa con rể vô dụng tới cửa mà thôi, làm sao biết chữa bệnh được chứ?”
Mọi người sôi nổi phụ họa, lời giải thích này mới phù hợp với hình tượng kẻ vô dụng của Sở Thiên Hoài trong lòng bọn họ.
Sở Thiên Hoài cười nhạo một tiếng, lười giải thích thêm cái gì.
Lý Văn Hóa nghiêng đầu nhìn Sở Thiên Hoài, bĩu môi nói: “Em rể, tôi khuyên cậu đừng tự mãn, chỉ là một ân huệ nhỏ thôi, sau này còn không biết chủ tịch Quảng có nhận ra cậu hay không kìa”.
“Đúng vậy”. Triệu Na cười lạnh nói: “Chỉ là tôi không thể chịu nổi có người nào đó ra vẻ tiểu nhân đắc chí”.
Nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Lý Văn Học, Lý Quốc Lương nói: “Sở Thiên Hoài, cậu đi nói với chủ tịch Quảng một tiếng, đừng để ảnh hưởng đến công việc của Văn Học”.
“Đúng rồi, cậu đi tìm chủ tịch Quảng ngay đi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-den-roi/3485099/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.