Hai người bước từ ngoài vào, Quảng Mi Nhi nũng nịu gọi một tiếng: “Xin ân nhân dừng bước!”
Sở Thiên Hoài nói: “Tôi tên Sở Thiên Hoài, chủ tịch Quảng vẫn gọi tên tôi thì tiện hơn!”
Anh không phải người có ơn thì phải báo đáp, hai chữ “ân nhân” nghe ngượng tai quá.
Quảng Mi Nhi cười khúc khích: “Tôi hơn vài tuổi nên nếu không ngại thì tôi gọi cậu là cậu em nhé!”
Sở Thiên Hoài đáp: “Được!”
Lúc này chân tài xế đồ đen đã có thể hoạt động một chút, thấy Quảng Mi Nhi ra tới thì vội tiến lên đón.
Quảng Mi Nhi liếc người này một cái, lãnh đạm nói: “Về công ty thì kết toán lương tháng này đi!”
Tài xế biến sắc: “Chủ tịch Quảng, xin cô...”
Sắc mặt Quảng Mi Nhi trầm xuống: “Cút!”
Tài xế không dám nói gì thêm, cúi người đi ra ngoài.
Quảng Mi Nhi nhìn Sở Thiên Hoài, áy náy nói: “Tôi nhất định sẽ phạt nặng anh ta!”
Sở Thiên Hoài lắc đầu: “Anh ta mới bị tôi làm bị thương, coi như đã chịu phạt rồi!”
Đôi mắt đẹp của Quảng Mi Nhi lưu chuyển: “Chị thích đàn ông hào sảng như cậu!”
Sở Thiên Hoài bị lời này của cô ta làm cho xấu hổ, anh sờ mũi, không biết nên nói gì.
“Ố, còn ngượng ngùng à? Giờ đàn ông hay thẹn thùng cũng không còn nhiều”.
Nhìn thái độ lúng túng của Sở Thiên Hoài, Quảng Mi Nhi cười khanh khách, giọng nói uyển chuyển dễ nghe.
Cô ta lấy một tấm danh thiếp được thiết kế độc đáo từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-den-roi/3485092/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.