Cho dù Quảng Mi Nhi trước đó có thái độ khinh thường và gã tài xế hống hách khiến anh cảm thấy không vui, nhưng Sở Thiên Hoài vẫn không thể bàng quan được.
Nếu như lần này anh mà cứ thế bỏ đi thì chắc chắn Quảng Mi Nhi sẽ không sống được qua đêm nay.
Sở Thiên Hoài thở dài: “Đi lên lầu đi”.
Quảng Mi Nhi khẽ cúi người, nói bằng giọng hơi yếu ớt: “Đa tạ tiên sinh đã bỏ qua hiềm khích khi trước, Mi Nhi vô cùng cảm tạ”.
Sắc mặt Viên Tề Sinh sa sầm: “Chủ tịch Quảng thà rằng tin tưởng thằng nhóc không biết trời cao đất dày này mà cũng không tin tưởng lão phu sao?”
Mấy lần nói chuyện toàn những lời không tốt đẹp, Sở Thiên Hoài cũng cảm thấy bực bội, ngay lập tức lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Còn tiếp tục tin ông thì cô ta đã mất mạng rồi”.
“Im mồm”, Viên Tề Sinh đanh giọng quát: “Cậu có tư cách gì để nói chuyện với lão phu?”
Sở Thiên Hoài chỉ hờ hững nhả ra bốn chữ: “Cậy già lên mặt!”
Viên Thế Kiệt nghe vậy thì nổi khùng nên: “Anh dám nói năng như thế với ông nội tôi à?”
Sở Thiên Hoài bật cười khinh thường: “Ông ta là ông nội anh chứ có phải ông nội tôi đâu, tại sao tôi không thể nói như vậy với ông ta?”
“Anh...”.
Viên Thế Kiệt bị hỏi vặn lại đến á khẩu không nói nên lời, gương mặt đỏ bừng lên.
Viên Tề Sinh nói: “Chủ tịch Quảng, cơn đau dưới bụng vừa rồi là phản ứng bình thường trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-den-roi/3485090/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.