Tô Vãn vác theo khuôn mặt bầm dập đi tới Hoa Thiên, đến trước quầy lễ tân báo tên Lý Chí, thì được dẫn lên phòng 2311.
Lý Chí không có ở đây.
Anh ấy là một người bận rộn, Tô Vãn hiểu chuyện không quấy rầy anh ấy, chỉ gửi một tin nhắn, nói là mình đã tới rồi.
Lúc Lý Chí nhận được tin nhắn là đang ở phòng họp phía dưới bàn chuyện hợp tác, chuẩn bị kết thúc, dò hỏi người bên cạnh một chút liệu có để ý khi có thêm một người ăn cùng không.
Tô Vãn rất nhanh đã nhận được điện thoại của Lý Chí, cô còn chưa bắt đầu tắm rửa.
“Lát nữa em xuống tầng 3, phòng bao Phú Quý Nhân Gian, lễ Giáng Sinh cùng nhau ăn bữa cơm.” Lời ít mà ý nhiều, rất nhanh đã tắt máy.
Tô Vãn cũng vui vẻ nhận lời, hôm nay chưa ăn cái gì, đi đến chỗ nào cũng là người, một chỗ ngồi đều không có, ba người vật vã một ngày mà chỉ ăn tô bún ốc, dạ dày cô đã bắt đầu kêu ọc ọc rồi.
Sau khi tắm nước nóng một lúc lâu, cả người thoái mái ấm áp, sửa soạng bản thân xong liền xuống tầng đi tới phòng bao.
Vừa vào cửa, câu hỏi của Lý Chí đã bay tới, “Làm sao mà mặt mũi bầm dập thế này?”
Làm ơn đi, như thế này đã xem như là bộ dạng bình thường nhất của cô rồi, hôm nay số lần ngã còn nhiều hơn cả 17 năm trước cộng lại, đương nhiên sẽ như vậy rồi.
Nhưng Tô Vãn không để bụng, đang chuẩn bị ngồi thẳng vào chỗ, lại trông thấy một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-rat-thich-em/1184484/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.