Tô Vãn không biết mình đã trở về kí túc xá bằng cách nào, lúc này, cô chỉ hận không được ở trong kí túc xá trong bốn năm tiếp theo.
Tống Tư Phi đến muộn, vừa tới đã thấy cô trốn trong tranh như một con chim trĩ, ngày hè như thế này cũng không sợ bị cảm nắng sao?
“Hoàn Tử, cậu làm gì đấy, giống ý hệt con chim trĩ thích mổ trên giường.” Chim trĩ mà thích mổ trên giường sao? Rõ ràng là thích mổ cây ở trong rừng mà.
Vừa nghe thấy tiếng của Tống Tư Phi, Tô Vãn chui ra khỏi chăn như quả cà tím héo úa, mái tóc dài của cô rối hơn cả tổ chim, hai mắt không dám nhìn thẳng.
“Cậu đây là vào nhà cướp của hay làm chuyện gì cắn rứt lương tâm rồi đúng không? Không phải nói hôm nay đi tỏ tình với Lạc Viễn à, sao lại vẫn ngồi đây buồn bã thế?”
Tống Tư Phi, Lạc Viễn, Tô Vãn, ba người là bạn học cấp ba, Lạc Viễn học nhanh hơn bọn họ một học kì, sau kì thi đại học, Tô Vãn cùng Tống Tư Phi đã may mắn đỗ vào trường bên cạnh trường học của Lạc Viễn.
Vốn dĩ Tống Tư Phi sẽ đi cùng Tô Vãn, nhưng bởi vì nhà của cô đột nhiên xảy ra chuyện, nói là muộn mới tới được, nhưng vẫn thề thốt rằng chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cuộc tỏ tình lần này của Tô Vãn.
Nhưng, cô còn có thể tỏ tình được hay sao?
Lúc đó, sau khi nói xong “Cậu đồng ý tôi nhé”, cô cảm thấy rất tốt, vô cùng thoải mái, nhưng tại sao xung quanh lại khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-rat-thich-em/1184476/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.