Qua ngày hôm sau, Đường Tố làm thủ tục xuất viện cho Hứa Luật. Nhà trọ của cô đã có người tử vong, dĩ nhiên không thể nào quay về đó, mà là về biệt thự của Đường Tố ở thành phố Giang.
Đường Tố tự tay xuống bếp nấu một ngày ba bữa, nếu Hứa Luật sợ dược phẩm vậy Đường Tố sẽ bồi bổ cho cô bằng thực phẩm. Mỗi ngày là một món mới để cô có thể ăn no say, cố gắng tịnh dưỡng, mau mau lành bệnh.
Hứa Luật sờ sờ gương mặt núng nính thịt: “Ôi em sắp thành bà béo rồi!”
Đường Tố lấy ra Bảng chỉ tiêu cân nặng, đưa số liệu khoa học chứng minh cho cô: “Còn rất xa để có thể biến em thành một bà béo. Hơn nữa, có anh ở đây, xác suất bà béo của em hầu như là con số không.”
“Ừm … Đâu phải ‘tuyệt đối’, anh vừa dùng từ ‘hầu như’, anh học được khiêm tốn rồi à!!!”, Hứa Luật để ý cách dùng từ của giáo sư Đường.
Gương mặt không chút biến sắc, Đường Tố đáp trả: “Xác suất không có tính tuyệt đối, đây là thái độ nghiêm túc của anh trong khoa học.”
Hứa Luật: “…” Được rồi! Được rồi! Cô bĩu môi, tiếp tục xem tivi.
Hơn một tuần nay cuộc sống của Hứa Luật vô cùng thoải mái, không có căng thẳng trong công việc, mỗi ngày ngủ thẳng giấc từ tối đến sáng, thức dậy đã có cơm canh sẵn sàng, đầy đủ sắc hương vị. Bữa sáng no nê, hai người cùng nhau đi bộ đến khu chợ gần nhà mua thức ăn, trong lúc chọn lựa thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-phat-benh-roi-em-den-day/2731772/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.