Lưu manh!
Quá lưu manh!
Mấy ngày không gặp chỉ số lưu manh của anh thăng cấp rồi!
Hứa Luật vừa thầm mắng chửi vừa theo anh đi vào quán bar xem anh diễn trò gì.
Quán bar không lớn lắm, nhưng khách khứa khá đông đúc, tiếng nhạc xập xình, liếc về phía quầy bar cô nhìn thấy bóng dáng Đường Tố.
Cô tiến về phía anh, chưa kịp lên tiếng, đã nghe giọng anh vang lên: “Mẹ nó! Còn muốn theo tôi đến khi nào???”
Thanh âm không lớn nhưng cũng đủ thu hút đám người đang ngồi gần đó ngoái đầu nhìn lại.
Hứa Luật lúng túng đứng chôn chân tại chỗ, hứng chịu ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ về, gương mặt dần dần đỏ ửng, dưới ánh đèn mờ mờ của quán bar lại càng thêm vẻ dịu dàng đáng yêu.
May là cô không quên vai diễn của mình, cô cắn cắn môi dưới: “Em … Em không muốn chia tay.”
Đường Tố liếc mắt khinh thường, anh xoay người, ra hiệu bartender lấy một ly rượu.
Nhân viên bartender đã quá quen mấy tình cảnh này, anh ta đưa rượu đến cho Đường Tố, tiện thể liếc nhìn Hứa Luật bằng ánh mắt cảm thông.
Hứa Luật đi đến ngồi bên cạnh Đường Tố, dựa vào chút ánh sáng nơi quầy bar, cô mới nhìn rõ Đường Tố, hôm nay anh có vẻ khác so với ngày thường.
Mái tóc hơi rối, hai nút áo sơ mi mở tung, tay áo sắn đến khuỷu tay, vẻ mặt phảng phất chút … phong lưu???
‘Phong lưu’ … Hứa Luật không thể ngờ có một ngày tính từ miêu tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-phat-benh-roi-em-den-day/2731667/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.