"Mẹ kiếp, có đưa sách bài tập cho tôi không? CMN, cậu có đưa hay không? Lão nương cứu cậu, thế mà cậu lại lấy oán trả ơn?” Tôn Uyển ở đằng kia hổn hển rống 10 phút, lại không cách nào lấy được sách bài tập trong tay Tống Dương.
Lá gan Tống Dương vẫn nhỏ như trước, thấy bộ dáng Tôn Uyển hung ác như muốn ăn hắn vào trong bụng liền sợ tới mức muốn tè ra quần, nhưng ngoài miệng vẫn yếu ớt nói: “Cậu, cậu sẽ không, tôi dạy, dạy cậu, như vậy tương đối tốt hơn.”
Tôn Uyển, “Được rồi, cậu lề mề quá, đưa cho tôi!"
Tống Dương mím môi tội nghiệp nhìn cô, “Hay, hay là tôi dạy cho cậu.”
"Mẹ nó!......" Tôn Uyển tức giận đến nói không ra lời.
Cô cực kỳ cho rằng kho giải đáp đề miễn phí từng tự hào nhất bãi công rồi. Tôn Uyển còn có thể nói cái gì, cô quả thật rất muốn khóc có được không. Bài tập ngày hôm trước cô hoàn toàn không làm một chữ, lập tức phải vào học, cô tuy là quậy phá, nhưng còn không đặc biệt hư đến triệt để, tiểu lưu manh gà mờ ít nhất vẫn còn có chút liêm sỉ.
Tôn Uyển: “CMN cậu cho tôi chéo một chút thì có làm sao, bằng không cậu nghĩ vì sao tôi lại che chở cho cậu? Nếu cậu không cho tôi chép, xem từ nay về sau tôi còn giúp cậu hay không, cậu có bị người ta đánh chết tôi cũng không chớp mắt một cái nào có tin hay không?”
Tống Dương im lặng nhìn về phía cô không lên tiếng.
Triển Ngưng ở một bên đuổi bài tập, không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-pham-mot-sai-lam/215802/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.