Gần tới giữa trưa Trình Cẩn Ngôn mới về nhà, ửng đỏ trên mặt đã lui, nhưng tinh thần vẫn không tốt mấy, đầu óc đều có chút mơ hồ.
Lý Tri Tâm hầm chút cháo đút cậu ăn, lại cho cậu uống thuốc, sau đó liền ôm người đến phòng ngủ.
Cũng không biết bà nghĩ như thế nào, liền trực tiếp ôm đến phòng ngủ của Triển Ngưng, đặt trên giường Triển Ngưng.
Kéo rèm cửa sổ lại, trong phòng ánh sáng mờ mờ, Trình Cẩn Ngôn nằm trong chăn mền mềm mại, lỗ mũi ẩn ẩn có thể ngửi thấy mùi hương của Triển Ngưng lưu lại, loại mùi hương này làm cho người ta cảm thấy rất an tâm.
"Ngủ một giấc thật ngon, tỉnh lại lần nữa sẽ không còn khó chịu, giường chị lớn, hôm nay liền cho con ngủ.” Giọng người phụ nữ rất nhẹ, mang theo dịu dàng mềm mại, giống như lông vũ nhẹ nhàng quét qua lỗ tai.
Trình Cẩn Ngôn chậm rãi mở hai mắt, nhớ lại khuôn mặt lúc không mỉm cười của Triển Ngưng, nghĩ thầm: “Nếu như chị ấy biết mình ngủ ở giường chị ấy nhất định sẽ tức giận.”
Lý Tri Tâm nói xong đi ra ngoài, cửa phòng ngủ khép hờ, trong hoàn cảnh yên tĩnh Trình Cẩn Ngôn bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh không lâu trước đây Triển Ngưng vỗ lưng cho Triển Minh Dương, nhẹ nhàng từng cái từng cái dụ dỗ khiến cho cậu không tự chủ vươn hai cánh tay ra vòng quanh chính mình, ở trên lưng bản thân vỗ nhẹ vài cái.
Cậu ảo tưởng loại cảm giác ấm áp êm dịu đó, cố gắng dung nhập chính mình vào đó, cũng muốn sâu sắc cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-pham-mot-sai-lam/215798/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.