Chống lại đôi mắt này, trái tim Triển Ngưng liền bị hung hăng đâm một cái, giống như gặp lại người đàn ông cao cao tại thượng, vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn kia.
Không cần so đo với một đứa bé 7 tuổi, Triển Ngưng tự ám chỉ bản thân.
Trình Cẩn Ngôn cùng Triển Minh Dương sinh cùng năm, vóc người lại cao hơn vài cm. Cậu không nói nhiều lắm, cũng rất ít nhìn người khác. Triển Minh Dương cũng không phải là người có tính tình hướng ngoại, nhưng lại tốt hơn so với Trình Cẩn Ngôn một chút, liền gom góp từ ngữ nói vài câu.
Hai người ngồi song song, đầu đối với đầu gần như là cùng chạm vào một chỗ.
"Cẩn Ngôn vừa tới còn xa lạ, con làm chị phải quan tâm nhiều hơn.” Triển Hoài Nam kéo Triển Ngưng qua, thấp giọng dặn dò, “Thằng bé có điểm quái gở, bình thường cũng không thích nói chuyện, các con có thời gian thì tìm thằng bé cùng chơi, hoặc là mang thằng bé cùng ra ngoài chơi, vẫn phải có chút bộ dáng của độ tuổi này mới đúng.”
Triển Ngưng năm nay 12 tuổi, so với hai cậu nhóc kia lớn hơn 5 tuổi.
Cô nửa chết nửa sống gật đầu.
Triển Hoài Nam còn nói: “Đứa nhỏ này không dễ dàng, chúng ta không thể lạnh nhạt.”
Triển Ngưng rủ xuống đôi bàn tay mới vừa buông lỏng bên người, rất có loại kích động muốn đi bóp nát gói mì ăn liền.
Trên khay trà để một quyển lịch bàn, ngày tháng phía trên có lẽ là trước đó đã bị Triển Ngưng xé vứt đi.
Ngày 27 tháng 8, Trình Cẩn Ngôn rõ ràng thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-pham-mot-sai-lam/215791/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.