Editor: Mèo (meoancamam) Trình Cẩn Ngôn vừa dậy từ dưới đất chạy đến: "Chị, hình như đằng kia có người cãi nhau." "Ừ." Triển Ngưng nhìn sang bên kia nhưng không có tâm trạng muốn góp vui, rất nhanh lại thu mắt về trong phòng, rất nhanh chuyển tầm nhìn về trong phòng. Cô sửng sốt khi thấy Chung Kiều Tùng dừng công việc trong tay đi đến chỗ bọn họ, không đến vài bước đã tới trước mặt. "Không ra nhìn xem sao?" Ông hỏi. Triển Ngưng không nghĩ tới ông lão có dáng vẻ không dính bụi trần này cũng có tâm lý muốn hóng chuyện mãi không già. Không đợi Triển Ngưng trả lời, ông chắp tay sau lưng mắt nhìn chằm chằm phương hướng kia, còn nói: "Không phải là bạn học Tiểu Dương sao? Vẫn nên cẩn thận để ý một chút." Nghe đi nghe lại lời này, Triển Ngưng lập tức nhận ra ý tứ, khiếp sợ nhìn ông. Chung Kiều Tùng còn cười như không cười nói: "Khả năng là đang bị đánh, cậu nhóc này còn chống cự." Triển Ngưng rất nhanh mang theo Trình Cẩn Ngôn đến chỗ xảy ra chuyện, Tống Dương có phải chống cự lại không cô không biết nhưng biết rõ người này không có khả năng chống lại được. Tiếng chửi bậy càng ngày càng rõ ràng, đám người vây xem cũng dần dần xuất hiện. Đa số đều là các bà lão, ngẫu nhiên cũng xen lẫn vài người đàn ông nghị luận sôi nổi, trên mặt đều mang vẻ hào hứng hóng chuyện bừng bừng. Nơi này đều là chỗ ở tư nhân, đa số đều là những căn nhà hai ba tầng, đằng trước có một khoảng sân trống. cCó nhà thì xây tường quây lại, có nhà để trống rộng ra. Căn nhà đầy tiếng chửi rủa này là một trong những nhà "trống rỗng". Một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ đang lườm mắt lớn tiếng chửi bậy, tốc độ rất nhanh, nhả chữ không rõ, Triển Ngưng cũng chưa nghe được đang nói cái gì. Trên đất là một chậu rửa mặt inox gồ ghề, rải rác là những mảnh bát, đĩa cùng một đống quần áo. Lúc này trong nhà lao tới một người phụ nữ. Nói lao tới cũng không đúng bởi vì thiếu một chân, tư thế dùng nạng đi có chút khập khiễng. Rõ ràng người này muốn kéo người đàn ông đang đầy lửa giận điên cuồng kia. Nhưng giờ phút này đầu óc người đàn ông rõ ràng bị chặn lại, thấy có người tới gần liền lập tức vung gậy gộc trong tay, chộp lấy người ném xuống đất. Ông ta trừng mắt nhìn người phụ nữ đang co rúm trên đất, dừng lại không có động tác khác, tức giận nhổ nước bọt xuống đất rồi chửi rủa đi vào trong. Có người đi qua đỡ người phụ nữ đang nằm dưới đất lên. Người phụ nữ hẳn vừa rời khỏi giường, trên người chỉ mặc một bộ áo ngủ rộng thùng thình càng làm nổi bật gương mặt vàng như nến, hết sức chật vật. Từ đầu đến cuối Triển Ngưng đều không thấy được bóng dáng Tống Dương. Bên cạnh có một bác gái vẻ mặt vô cùng thương tiếc nói: "Người này vừa uống rượu là lại ra chuyện, chỉ khổ thằng con tiện nghi có được kia nhà hắn." Một người khác phụ họa: "Đúng vậy, tôi thấy thằng bé đủ tốt, nghe nói cơm đều là nó nấu, học tập ở trường cũng vô cùng tốt, chính là số không tốt." "Hôm nay là vì đồ ăn không hợp khẩu vị mới túm lấy đánh một trận. Tôi nhớ rõ hai ngày trước vừa ầm ĩ một trận, mấy ngày này cũng không yên tĩnh. Bà mẹ kia cũng không
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]