Ngày hôm sau mới vừa ăn xong cơm trưa, Triển Minh Dương đeo một cái cặp sách nhỏ chứa một bình nước nhỏ nhảy tới nhảy lui trong phòng khách.
"Chị, chị, chị!"
"Bảo bối, đừng gọi hồn, chị cũng thấy mệt thay em.” Triển Ngưng ngồi phịch trên ghế sô pha sờ bụng, giữa trưa được ăn đồ ngon liền ăn nhiều hơn một chén, hiện tại có chút trướng bụng.
Triển Minh Dương thoáng cái nhảy đến trước mặt cô, cười híp mắt nói: “Khi nào thì chúng ta đi? Em muốn xem hươu cao cổ.”
"Còn sớm.” Triển Ngưng nói, “Bây giờ em đi hươu cao cổ còn chưa ăn cơm.”
"Vậy em đi xem hươu cao cổ ăn cơm.”
Triển Ngưng thở dài, nhắm mắt lại ở đó giả chết.
Triển Minh Dương chờ một hồi, vừa hưng phấn ở chung quanh gọi tới gọi lui, nhảy qua nhảy lại liền bất thình lình nhảy đến bên cạnh ghế sô pha nơi Triển Ngưng ngồi. Triển Ngưng cũng bị cậu làm cho hơi giật bắn lên, thậm chí đánh bay con sâu ngủ sắp đến.
Lý Tri Tâm đi ngang qua nhìn thấy liền quát: “Nhảy nhót lung tung cái gì, sô pha sắp bị con nhảy đến hư!"
Triển Minh Dương đáp lại: “Sô pha rất bền chắc.”
"Bị con giày vò dù có bền chắc đến đâu cũng sớm game over, không được phép nhảy nữa!”
Triển Minh Dương nghe lời leo xuống, tiếp tục nhảy trên mặt đất.
Lý Tri Tâm cầm giá tưới nước rời đi.
Triển Ngưng nhấc một mắt nhìn, “Mẹ, hào phóng một chút mua cái bình tưới nước đi, bằng không hoa này sớm muộn cũng bị mẹ giội chết.”
Lý Tri Tâm là người mê tín, trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-pham-mot-sai-lam/1163719/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.