Triển Ngưng không nhúc nhích, đối với lời nói của Trình Cẩn Ngôn cũng không có chút phản ứng nào. Một tay bị Trình Cẩn Ngôn ép cho ra ngoài, một tay khác như trước ấm áp ở trong áo bông của Triển Minh Dương. Một lạnh một nóng đối lập làm cho não cô có chút muốn nổ tung.
Trước người là hai quả bóng thịt bự, một người dựa vào một bên chân cô. Triển Ngưng có cảm giác bản thân bị chen chúc đến mức hai chân giạng thẳng rồi.
Nhìn thấy người không có phản ứng, Trình Cẩn Ngôn nháy mắt lại nhấn mạnh lần nữa: “Bụng của em cũng rất ấm.”
"Ừ.” Triển Ngưng gật đầu, qua loa nói: “Ấm.”
"Chị cũng có thể bỏ tay vào.”
"Không cần."
Tư thế Trình Cẩn Ngôn cứng ngắt, ngẩn ra. Gió Tây Bắc liên tục oanh tạc, cậu nhìn thấy tay phải Triển Ngưng vẫn chui trong áo bông của Triển Minh Dương không có rút ra, đột nhiên cầm lấy tay trái của cô cũng bỏ vào trong lòng mình.
Bởi vì mang bao tay len, lại mặc quần áo dầy, động tác vô cùng không tiện lại không linh hoạt, càng không dùng lực được.
Triển Ngưng thoáng cái liền rút tay ra, “Ai, hôm nay cậu là chuyện gì xảy ra? Ngồi trên xe còn nghịch ngợm cái gì, nếu như té xuống, với bộ dáng hiện tại của cậu liền có thể bay đến mái nhà đối diện có tin hay không?”
Điển hình chỉ cho phép châu quan đốt lửa, cũng không biết là người nào mấy phút trước còn ở đằng kia làm ầm ĩ.
"Rào rào rào" Tiếng mưa rơi, trộn lẫn tiếng tạp âm ở đâu đó vang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-pham-mot-sai-lam/1163714/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.