Sáng hôm sau tôi gọi điện cho người mà tôi gọi đến canh chừngThế Anh, rất lâu sau anh ta mới bắt máy.
- Chị Thư…
- Anh Dũng, bên đó thế nào rồi?
Anh ta im lặng một lát rồi ngại ngùng nói.
- Xin lỗi chị, tôi mất cảnh giác quá. Lúc đầuthấy Thế Anh ra khỏi nhà tôi liền vội vàng theo sau, không để ý nên bị cô gái ởcùng cậu ta đánh một cú vào sau đầu. Đến lúc tôi tỉnh lại thì đã ở trong bệnhviện rồi…
Nói như vậy thì Thế Anh và Mỹ Uyên đã trốn rồi, bây giờ muốntìm được bọn họ còn khó hơn lên trời nữa.
- Bác sĩ bảo anh có bị sao không?
- Tôi không sao, cảm ơn chị.
- Là lỗi của tôi, đáng lẽ phải để thêm một ngườinữa đi cùng anh. Anh cứ ở lại viện theo dõi vài ngày xem tình hình sức khoẻ cóvấn đề gì không, tôi sẽ thanh toán viện phí.
Tôi cúp máy xong, bực bội không để đâu cho hết. Thời giannày chẳng có chuyện gì tốt cả, toàn là đen đủi thi nhau chạy đến.
Lúc tôi đến văn phòng, Tỉnh Thành nhìn quầng mắt thâm đennhư con gấu trúc của tôi thì ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế, dạo này cô buổi tối lao lực quá mứcà? Tuổi trẻ cũng nên giữ gìn đi, cứ như vậy sẽ mau xuống sắc lắm!
Hừ, quỷ tha ma bắt cái miệng quạ của anh ta! Phụ nữ sợ nhấtlà bị người ta chê xấu và già, tôi lại còn đang trong giai đoạn khủng hoảng, TỉnhThành mà chê thêm một câu thì thù này tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-o-phia-sau-em/3035681/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.