Đến chiều, Hoắc Minh Thần đến bàn làm việc của cô, đưa tay gõ gõ lên mặt bàn, cất giọng.
- Hân Vy, về thôi em.
- Anh đợi em một lát, em làm nốt đã nhé.
Hoắc Minh Thần cong môi nhìn cô.
- Chăm chỉ như vậy sao?
- Không như anh, bây giờ mới mấy giờ mà anh đã ngồi đây, sao không giống dáng vẻ của anh trước kia chút nào vậy?
- Anh trước kia như nào? Nói thử xem. Hửm?
- Lạnh lùng, tàn nhẫn.
- Em là ngoại lệ.
- Anh còn dám nói, vậy hôm đó ai là người chẳng thèm nhìn em lấy một cái?
Hoắc Minh Thần ngồi chăm chú nghe cô kể tội.
- Nhớ kỹ như vậy? Anh bù cho em nhé?
- Bù? Bù cái gì?
- Về nhà, anh có quà cho em. Chắc chắn sẽ khiến em hài lòng.
- Tự tin như vậy, nếu em không hài lòng thì sao?
- Tùy em định đoạt.
- Anh ngủ sofa?
- Không.
- “...”
- Về thôi, cục cưng.
Mạc Hân Vy đen mặt, bất lực trước sự lươn lẹo của anh, cô đưa tay thu dọn đồ đạc, tắt máy tính, cầm túi xách cùng anh trở về.
Hoắc Minh Thần lái xe đưa cô về nhà chính, đập vào mắt cô là hình ảnh Mạc Y Sương quỳ rạp dưới sàn nhà. Ba mẹ cùng Hoắc Đình Phong ngồi chễnh chệ trên ghế, gương mặt ai nấy đều bừng bừng lửa giận. Mạc Hân Vy khó hiểu, cô lay lay cánh tay Hoắc Minh Thần, thì thầm hỏi.
- Anh, Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-o-day-che-cho-cho-em/2858229/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.