Đồ vô lương tâm nhà anh.
Hoắc Minh Thần nghe cô mắng cũng không quên phản bác lại.
- Ai mới là đồ vô lương tâm? Em đã cho anh giải thích chưa?
- Hai người yêu nhau rất thắm thiết sao? Anh là người đầu tiên của cô ấy?
- Anh yêu em, anh chỉ có một mình em, em là người đầu tiên của anh.
Mạc Hân Vy im lặng, Hoắc Minh Thần nói tiếp.
- Anh không nói cho em biết không phải anh giấu hay anh còn tình cảm với cô ta mà cô ta không đáng để em phải bận tâm như vậy. Anh đã yêu em thì sẽ chỉ có duy nhất một mình em, mãi mãi là như vậy.
- Em xin lỗi.
- Em không có lỗi gì cả.
- Vậy sao anh lại lạnh nhạt với em chứ? Ngày nào cũng tới tối muộn anh nhưng vẫn chưa chịu trở về nhà.
- Anh không thể giận em à? Ly hôn là từ để em có thể tùy tiện nói hả? Anh đã cho phép chưa?
Mạc Hân Vy nghe anh chất vấn một tràng liền dè dặt lên tiếng.
- Anh...hung dữ.
- Em có tin anh không?
- Em không sợ mình yêu nhầm người, em chỉ sợ người mà em yêu vẫn còn tình cảm với người cũ. Bởi người ta vẫn thường nói “ Người cũ vừa khóc, người hiện tại liền thua”.
- Đời trai 30 năm giữ gìn của anh em cũng lấy đi sạch sẽ rồi còn sợ thua gì chứ.
Hoắc Minh Thần bấy giờ mới chịu ôm cô vào lòng, anh đưa tay xoa xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-o-day-che-cho-cho-em/2858207/chuong-32.html