Đến khoảng hơn bảy giờ tối, đèn cấp cứu tắt đi, các bác sĩ mệt mỏi trở ra.
- Con tôi sao rồi bác sĩ?
- Anh tôi sao rồi bác sĩ?
Vị bác sĩ chính trong ca cấp cứu của Hoắc Minh Thần chậm rãi cởi khẩu trang, gương mặt mệt mỏi sau hàng giờ liền, thoáng thở dài trả lời.
- Tình hình của cậu ấy khá nặng, cú va chạm khiến cho phần lưng và phần đầu của cậu ấy tổn thương rất lớn. Chúng tôi đã phẩu thuật thành công nhưng phần đầu của cậy ấy bị tổn thương nên...
- Khi nào thì con tôi mới tỉnh thưa bác sĩ?
- Trước mắt chúng tôi không thể nói trước được điều gì, việc có tỉnh lại hay không phụ thuộc rất lớn vào ý chí của cậu ấy.
Hoắc phu nhân hoảng loạn sau câu nói ấy, bà níu tay bác sĩ, giọng gấp gáp.
- Như vậy là có ý gì thưa bác sĩ?
- Chúng tôi đã cấp cứu thành công nhưng cú va chạm đã làm tổn thương phần đầu của cậu ấy nên việc tỉnh lại còn phụ thuộc vào ý chí sống còn của cậu ấy.
Vị bác sĩ nói xong liền rời khỏi, Hoắc phu nhân khóc ngất lên.
- Thần...Sao con lại ra nông nổi này hả?
- Con ơi, mở mắt ra nhìn mẹ đi con. Con có nghe mẹ nói không hả?
Cả nhà ba người thay phiên nhau chăm sóc cho cả hai. Mạc Phong khi biết tin cũng nhanh chóng có mặt. Nhìn đứa con gái nằm trên giường bệnh, tim ông như thắt lại. Ngần ấy năm ông bỏ quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-o-day-che-cho-cho-em/2858186/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.