Đã nhiều lúc tôi không kiểm soát được mà bộc lộ những cảm xúc đó ra. Lúc ấy, Dĩ Nam vô cùng ngạc nhiên nhìn tôi với ánh mắt, " Tại sao em lại có thái độ như thế?", " Không bình thường chút nào."
Đúng, tôi có thể cảm nhận được suy nghĩ của anh. Tôi không hề bình thường, tôi là một đứa bất thường, có thể nói là bệnh hoạn.
Đúng vậy, tôi thích anh, tôi thích Dĩ Nam, tôi yêu Dĩ Nam, tôi muốn độc chiếm anh cho riêng tôi.
Nào có ai biết, khi tôi phát hiện ra cái tình cảm trái ngang này, tôi đã hoảng loạn đến mức nào. Tôi đã một tuần không bước ra khỏi phòng, chỉ nhất mực trùm chăn kín đầu, chui rúc vào trong đó như một cái mai che chở.
Nó khiến tôi cảm thấy an toàn hơn. Vì biết thế nào khi bị người ta phát hiện ra con người thật của mình, họ đều sẽ phỉ báng, khinh thường, chà đạp tôi. Tôi chắc chắn điều đó.
Ngay cả hai đứa bạn thân của tôi, nếu như không phải vì thân với tôi thì tụi nó đã kinh hãi đến mức nào khi biết tình cảm của tôi dành cho Dĩ Nam chứ?
Mọi người ai cũng như vậy thôi, ngay cả Dĩ Nam có khi cũng như vậy. Vì thế mà tôi quyết định giấu nhẹm đi cái tình cảm này cho riêng mình.
Một ngày nọ, Dĩ Nam lên lớp tìm tôi, anh đứng bên ngoài vẫy tay gọi tôi ra. Hoàng Nhân cùng Thảo Phương liếc mắt nhau rồi nhìn sang tôi, tụi nó biết tôi thích anh, còn anh lại không thích tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-noi-yeu-em-di/1985063/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.