Về đến Lưu gia.
- Thím Trương, nhờ thím lấy giúp tôi hộp cứu thương được không?
- Dạ thưa đại tiểu thư.
Thím Trương ngẩng đầu nhìn cô để xem cô có bị thương ở đâu không, chợt bà sững người lại khi thấy người đang đứng phía sau cô.
- Thiếu... thiếu gia... - Bà lắp bắp.
- Có chuyện gì hả thím?
- Không có. Tại tôi hơi ngạc nhiên... Tôi sẽ nhanh chóng lấy hộp cứu thương...
Thím Trương vội vã chạy vào bếp. San San ở trên tầng nghe cô đã về vui vẻ chạy xuống:
- Mừng chị hai về! Hôm nay chị tìm được chỗ...
Cô khựng lại khi nhìn thấy Mạc Thuận.
- Anh rể...?
- Tiểu San à! - Mạc Thuận quay lại.
San San quay qua nhìn Lưu Nguyệt. Cô nhận ra chị cô có vẻ không vui, chắc do ban nãy cô gọi Mạc Thuận là...
- Tiểu San, em có thể đi lên phòng học bài được không? Lát anh hai về, chúng ta sẽ ăn tối.
- Dạ, chị hai.
San San nhanh chóng quay về phòng.
- Em không vui à?
- Không phải...
Cùng lúc đó thím Trương quay lại với hộp cứu thương trên tay. Lưu Nguyệt cầm lấy rồi kéo Mạc Thuận ra ngồi ở phòng khách. Cô lấy thuốc sát trùng nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho anh rồi băng chúng lại.
- Xong rồi. Nhớ đừng để chúng chạm nước. Giờ cũng không còn sớm, anh về cẩn thận.
- Em không định giữ anh lại sao?
- Anh muốn gì?
- Không có... Chỉ là... anh muốn gặp anh trai em, muốn biết anh ấy thế nào...
- Tôi có gì nổi bật để một người xa lạ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756715/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.