Hết một tháng.
Sức khỏe của Lưu Nguyệt đã tốt, các vết thương đã lành, đã đến lúc cô được ra viện.
Mạc Thuận vừa xếp đồ giúp cô vừa buồn. Anh biết mình nên tôn trọng quyết định của cô nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy hụt hẫng, trống trải khi nghĩ đến chuyện kí vào tờ đơn li hôn và nhìn cô rời đi.
Lưu Nguyệt cũng cảm thấy mình có phần quá đáng khi rời đi dứt khoát như thế. Nhưng chưa một lần cô nghe theo con tim mình. Cô luôn đặt lý trí lên hàng đầu. Và những gì cô đã định thì không bao giờ thay đổi.
Sau khi ra viện, việc đầu tiên là đến Mạc gia gặp bố mẹ chồng. Lưu Nguyệt nói hết lí do mình muốn li hôn và ý định sau này của mình với họ. Đương nhiên, hai người họ thấy rất buồn khi nghe cô nói vậy, nhưng cũng như Mạc Thuận, họ tôn trọng quyết định của cô.
Nói chuyện với hai người xong, Lưu Nguyệt làm đủ mọi thủ tục để li hôn rồi trở về Lưu gia. Từ đó, Mạc gia cũng như ngôi nhà riêng đó trở nên u ám, buồn bã.
Ở Lưu gia.
- Hai làm vậy thật ư?
San San biết chuyện nên có ý an ủi Lưu Nguyệt.
- Ừm. Hai không muốn tiếp tục nữa.
- Em thấy, đúng là nhiều lúc anh rể đối xử không tốt với hai nhưng đó là do anh ấy không biết. Hai không thấy rằng sau đó anh ấy đối xử rất tốt với hai sao, thậm chí là thật lòng?
- Sao em biết là thật lòng?
- Lúc hai vào viện, em đã biết rồi. Hôm ấy em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756711/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.