Đã hai ngày rồi, ba người họ vẫn chưa tìm được cô. Người lo lắng nhất, có lẽ là Mạc Thuận. Anh không chịu nghỉ ngơi mà mải miết tìm cô. Anh lùng sục tất cả các ngôi nhà hoang mà anh thấy ở trong rừng. Không hiểu sao anh lại lo lắng tột độ đến vậy. Nhưng Hà Tuấn và Lý Dương đã nói suy luận của hai người cho anh nghe, thì chỉ còn nguyên nhân duy nhất là cô bị kẻ thù bắt cóc. Mà người duy nhất có thù với cô không ai khác ngoài Lyly.
Hai hôm nay anh không thể gọi được cho cô ta vì trong rừng không có sóng. Nhưng trong đầu anh luôn hiện lên ý nghĩ cô ta là người đã bắt cóc cô.
Rồi cuối cùng, có lẽ họ đã tìm được cô.
Hai ngày tìm kiếm, có lẽ đã ở rất sâu trong rừng rồi. Mọi người luôn tìm kiếm trong vô vọng. Nhưng may mắn đã mỉm cười với họ, cả với cô nữa. Trong lúc đang lần đường, Mạc Thuận đã phát hiện thêm một ngôi nhà hoang nữa. Và lần này, ngôi nhà này không trống trải như mấy ngôi nhà trước mà có hai người đứng ở cửa.
Anh nghĩ, chắc chắn cô đang ở trong đó. Có lẽ do tìm lâu quá nên anh chỉ hi vọng là vậy. Anh rất muốn xông vào nhưng Lý Dương cản lại nói nhỏ:
- Anh phải thật bình tĩnh nếu không muốn Lưu tổng gặp chuyện gì. Mà nhìn đi, có người đang đi vào đấy.
Mạc Thuận nhìn theo hướng Lý Dương chỉ. Có một người đi trước và một vài người đi theo sau. Người đi trước là một cô gái. Càng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756708/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.