Lưu Nguyệt từ từ mở mắt dậy. Cô nhìn xung quanh thấy toàn một màu trắng, còn có cả mùi thuốc sát trùng nữa. Chính xác là cô đang ở viện.
Lưu Nguyệt nhớ lại. Hôm đấy cô định ở lại qua đêm. Trợ lí của cô cũng ở lại cùng cô. Cô đang đánh một bản hợp đồng để hôm sau đi gặp đối tác thì thấy đầu óc choáng váng. Mọi thứ xung quanh trở nên tối sầm lại.
- Lưu tổng! Lưu tổng! Cô sao thế? Lưu tổng!
Trợ lí của cô thấy cô tự dưng gục xuống liền chạy lại lay người cô. Cô mất dần ý thức và không nhớ thêm được cái gì nữa...
Trở về thực tại.
- Hai tỉnh rồi ạ...? Để em đi gọi bác sĩ...
Cô nhìn về phía giọng nói. Là San San. Sau khi bác sĩ kiểm tra xong rồi nói:
- Tình trạng có vẻ ổn rồi. Giờ chăm sóc bệnh nhân cẩn thận, nhớ phải ăn đầy đủ các chất dinh dưỡng và uống thuốc đầy đủ. Cần ở đây một tuần nữa để nghỉ dưỡng và theo dõi nữa nhé.
- Vâng ạ. Cảm ơn bác sĩ ạ.
Bác sĩ đi rôi, Lưu Nguyệt mới chống tay ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường rồi mệt mỏi nói:
- Tiểu San à? Hai ở đây bao lâu rồi?
- Hai ở đây ba ngày rồi...
- Ba ngày?
Cô mệt đến mức vậy sao? Lúc này Lưu Nguyệt mới để ý tới San San. Cô thấy mắt cô bé ngấn nước, đỏ hoe.
- Em khóc sao? Có chuyện gì thế? Ai bắt nạt em sao?
San San òa khóc ôm chầm lấy Lưu Nguyệt.
- Không ai bắt nạt em hết... Em khóc do...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756695/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.