Năm đó trước cổng trường mẫu giáo ở Kinh thị, trong con hẻm hoang vắng, Hứa Chức Hạ tự lẩm bẩm nói lời tạm biệt với bố mẹ, nay lại thêm một lần nữa nói lời tạm biệt.
Buổi chiều tan học, trước cửa lớp đều có phụ huynh chờ đón con, Hứa Chức Hạ luôn có thể nhìn thấy Kỷ Hoài Chu qua khung cửa sổ đúng giờ nhàn nhã tựa người đợi cô.
Ngồi trong lớp cùng những đứa trẻ đang chờ được đón về, cô cũng là một trong số đó.
Cô không còn là cô bé mồ côi ở cô nhi viện, không nói được và luôn bị xa lánh nữa, càng không phải là đứa trẻ bị các gia đình nhận nuôi rồi trả về hết lần này đến lần khác.
Mà giờ cô là một đứa trẻ mỗi ngày đều mong chờ được về nhà.
Hứa Chức Hạ yên bình sống trong ngôi nhà nhỏ ở trấn Đường Lý, nơi chỉ thuộc về cô và anh trai, nuôi một con mèo cam nhỏ và trong bồn hoa có một khóm hoa tên là Rhodes.
Nuôi vài tháng, mèo cam đã béo tròn, nhưng cây hoa vẫn chỉ toàn lá xanh.
Hứa Chức Hạ thường ngồi xổm bên bồn hoa, chống cằm đầy tâm trạng, nhưng hôm sau vẫn tiếp tục tưới nước cho nó.
Vì anh trai nói, nó sẽ nở hoa.
Mỗi buổi sáng phải đi học, Chu Thanh Ngô đều gọi điện nhắc họ đừng ngủ quên.
Điện thoại của Chu Thanh Ngô chính là chuông báo thức, mỗi lần đổ chuông Hứa Chức Hạ luôn dậy đúng giờ, ngược lại Kỷ Hoài Chu thì mơ màng ứng phó vài câu, quăng điện thoại rồi úp mặt vào gối ngủ tiếp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nhin-dinh-menh/4891736/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.