Editor: Lạc Yên
Nước mắt của Mạnh Vân đua nhau lã chã rơi xuống.
"Mẹ nuôi..."
Từ Cầm nở nụ cười, "Ngoan, mau ngủ đi."
Mạnh Vân gật đầu, cô vùi đầu vào trong chăn, nhắm hai mắt lại.
Rất lâu rồi cô không về quê, rõ ràng giường thì vẫn là giường, phòng vẫn là phòng, thế nhưng suốt một đêm Mạnh Vân lại trằn trọc ngủ không ngon.
Vậy nên từ sáng sớm, cô đã xuống giường đi ra khỏi phòng.
Từ Cầm đã ra ngoài chuẩn bị bữa sáng từ sớm, Mạnh Vân cũng không muốn lười biếng, thế nên cô liền nhanh nhẹn vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp giúp bà.
Từ Cầm nhìn thấy cô thì cười hỏi, "Ngủ ngon không con?"
Mạnh Vân rửa tay sau đó lấy mâm để đồ ăn vào, "Vâng."
"Không cần vội đâu, con cứ ngồi đi."
Mạnh Vân không nhúc nhích, cô mím môi, nói sang chuyện khác, "Bố nuôi đâu ạ?"
"Dậy từ sớm rồi, ông ấy với Lục Dã ra ngoài mua bánh quẩy và sữa đậu nành."
Mạnh Vân nhẹ nhàng thở ra.
Cô còn sợ Lục Dã không cẩn thận ngủ quên mất, để lại ấn tượng xấu với bố mẹ nuôi, nhưng hóa ra cô mới là người cuối cùng bình minh.
"Đứa nhỏ Lục Dã này... Đúng là không tệ đâu con, hai đứa nhớ phải hòa thuận đấy."
Mạnh Vân liền đỏ mặt, trả lời qua loa: "Vâng... Vâng, con biết rồi."
Dường như đôi mắt của Từ Cầm có thể nhìn thấu được lòng người, bà cười một cái, sau đó lau khô tay, "Đi thôi, chắc là cũng sắp về rồi."
...
Ăn sáng xong, Mạnh Vân nghe lời bố mẹ nuôi, cô liền dẫn Lục Dã ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nhe-chut-duoc-khong/1799377/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.