Editor: Lạc Yên
Mạnh Vân nghe thấy vậy thì liền bật cười, nhưng sau đó lại cảm thấy lúc này mà cười thì lại không đúng lắm nên vội vàng dừng lại.
Dù sao cũng đang trong giờ hành chính nên bây giờ trong trung tâm thương mại không có nhiều người, cô nhanh nhẹn quay đầu, nhẹ nhàng hôn một cái vào môi của Lục Dã xong liền quay đi.
"Em biết rồi. Em cũng yêu anh."
Hai người không ở lại lâu, mua đồ xong thì liền lên tàu cao tốc đi về quê.
Vốn dĩ Lục Dã muốn lái xe, nhưng lại bị Mạnh Vân dứt khoát từ chối.
"Đi đường cao tốc mệt lắm, hơn nữa tối chủ nhật chúng ta ra cũng sẽ rất vất vả, em lại không biết lái xe... Đi tàu cao tốc cũng tiện mà."
Chỉ một câu đấy thôi cũng đủ làm Mạnh Vân nổi hứng lên muốn học lái xe.
Nhiều khi cô thấy Lục Dã đến đón mình tan làm thì vô cùng đau lòng, dù sao làm nha sĩ cũng là bác sĩ, cũng có rất nhiều việc trong ngày...
Mạnh Vân muốn anh có thể nghỉ ngơi một chút, cô muốn thỉnh thoảng có những buổi tối phải lái xe ra ngoài thì có thể giúp anh một chút.
Nghỉ hè không có thời gian, nhưng nghỉ đông thì có lẽ sẽ được.
Mạnh Vân vừa nghĩ vừa dựa vào vai Lục Dã, chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Lục Dã chờ đám người ngồi sau ngủ say thì mới dám cần thận quay đầu, anh nghiêm túc ngắm nhìn sườn mặt của cô.
Đúng là một khuôn mặt ngắm mãi cũng không thấy chán. Rõ ràng không phải là quá xinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nhe-chut-duoc-khong/1799375/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.