Editor: Lạc Yên
"Trăn Trăn, chị không có ý đó..."
Trong giọng của Việt Lan có tiếng nức nở.
Từ Trăn bĩu môi, "Tôi cũng không có ý đó, chị đừng vu khống cho tôi."
Cô vốn không phải người đanh đá như vậy, cũng không phải không nhường được, nhưng chỉ là Việt Lan đang ở đây, chị ta nhìn cô gai mắt rất nhiều năm rồi, chỉ cần gặp là sẽ trưng ra vẻ mặt coi thường.
Việt Lan và cô không phải cùng một loại người.
Trong mắt Từ Trăn thì Việt Lan là một đóa bạch liên hoa cực lớn, tốt nhất là không nên đi cùng với loại người giả tạo thế này, đằng trước đằng sau giống như là hai con người hoàn toàn khác nhau, tùy từng lúc sẽ tỏa ra mùi hương chết người, mà lại xinh đẹp đến mức khiến người khác khó chịu.
Trong xe bây giờ cũng chỉ còn tiếng sụt sịt của Việt Lan.
Mạnh Vân cảm thấy mình nên lên tiếng, dù sao thì hôm nay là ngày cô đến nhà Lục Dã, cũng là lần đầu tiên ra mắt phụ huynh, mà Việt Lan lại là khách của mọi người trong nhà, cô cũng nên làm gì đó mới phải.
Nhưng cô lại không muốn.
Cô không thích Việt Lan, không cần biết là xuất phát từ góc độ nào thì cô vẫn không thích.
Cũng may mà bầu không khí ngột ngạt này chưa tiếp diễn được bao lâu thì bọn họ đã tới nơi.
Lục Dã dừng xe, anh đi xuống mở cửa cho Mạnh Vân, "Xuống xe đi."
Từ Trăn nhún vai nhảy xuống xe.
Việt Lan hít mũi vài cái, hai mắt đỏ hoe, rụt rè đi đằng sau mọi người.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nhe-chut-duoc-khong/1799373/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.