Bản dịch của Lạc Yên tại wattpad Lacyen1209
Đến cuối tuần, Mạnh Vân nói chuyện của Ngô Giai Giai với Qúy Hiểu Thích.
Tuy rằng Qúy Hiểu Thích không dạy ở trường mẫu giáo nhưng cô cũng đã làm ở nhà trẻ ngoài giờ ba năm rồi. Cũng đã gặp qua hàng ngàn đứa trẻ rồi, vậy nên cô cũng không đồng ý với chuyện này.
"Gia đình cô bé là gia đình đơn thân, suy nghĩ của con bé còn chưa trưởng thành, may mà gặp được giáo viên như cậu, tâm sự với con bé một chút. Nếu không may gặp phải loại giáo viên vô lương tâm... không chừng con bé sẽ bước vào giai đoạn nổi loạn." Qúy Hiểu Thích thở dài, "Không phải tớ nói quá lên đâu, nhưng khi còn nhỏ đã gặp phải chuyện này thì nó sẽ lưu lại như vết sẹo cả đời."
Mạnh Vân nhíu mày, "Cũng là do tớ không để ý con bé đúng lúc, tớ nghe chủ nhiệm lớp nói con bé ở lớp còn bị các bạn bắt nạt."
"Đánh nhau á? Trường tư mà đáng sợ vậy à?"
"Không phải đánh nhau, mà là kiểu chế giễu của bọn trẻ con thôi.... đại loại đó đó."
Nhưng mà thực ra nếu là đánh nhau thì giáo viên càng cảm thấy bất lực hơn.
Qúy Hiểu Thích gật đầu, "Cái này khó quản lắm, càng nhắc thì càng xảy ra chuyện, mình cấm bọn trẻ thì bọn nó lại bắt nạt ngầm kiểu khác."
Mạnh Vân cũng lo lắng chuyện này, vậy nên vẫn không dám xử lý.
Cô đã đi làm cũng lâu rồi, cũng nhớ được hết các bạn nhỏ trong lớp, đại khái thì cô cũng nhìn ra tính cách của từng bạn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nhe-chut-duoc-khong/1799339/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.