4 năm sau.
-Rầm!
-Tôi phản bác. Điều 239 luật dân sự quy định về tài sản vô chủ, trong đó chỉ cần một cá nhân có ý đồ sở hữu khi chiếm dụng, người đó có thể toàn quyền sở hữu chúng. Đó chỉ là những thứ được xác nhận rằng thân chủ của tôi đã nhặt được chúng, và qua xét nghiệm cũng cho rằng như vậy. Tôi yêu cầu bên nguyên cáo rút lại những lời nói, cũng như những hành động quá phép vừa rồi. Trên mọi chứng cớ đều cho thấy rằng, thân chủ tôi không hề giết người!
-Nhưng tại sao, luật sư Hoàng? Tôi rất tiếc rằng trong cái túi mà thân chủ của cô cầm có chiếc áo dính máu và con dao dính máu chồng tôi, cô ta đã giết chồng tôi! – Vợ nạn nhân lên tiếng.
-Vậy tôi hỏi cô, khi cô biết cô đang cầm hung khí và chứng cớ trên người, cô có dám vào khu mua sắm không? Có dám lượn lờ dạo phố để bị nhận dạng chiếc túi không? Tôi nghĩ cô nên suy nghĩ lại lời mình nói!
-Cô…
-Đủ rồi! – Quan tòa lên tiếng.- Lời nói của luật sư Hoàng có lí, tôi nghĩ chúng ta phải suy xét lại. Hơn nữa kết quả xét nghiệm đã thấy một dấu vân tay lạ trên con dao hung khí, chúng tôi đang tiến hành kiểm tra.!
Nghe xong câu này, bà vợ nạn nhân tự nhiên mặt xám ngoét. Lúc đó, thẩm phán chậm rãi nói, mắt nhìn vợ nạn nhân:
-Bà Kim, tôi hi vọng bà đầu thú, nhưng từ đầu đến giờ tôi chỉ nghe bà chỉ trích bên bị cáo. Chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nhat-dinh-lam-em-yeu-anh/2192930/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.