Tiên vừa ngồi xuống, ông ta đã lên tiếng:
-Tên cháu là gì?
-A, dạ cháu có thể biết tên ông trước được không ạ?- Tiên dè dặt hỏi lại.
Người đàn ông đó nhíu mày, rồi một lát sau nói:
-Nguyễn Ngọc Nam!
-A,- Tiên nói nhỏ nhỏ- Hình như chúng ta không biêt nhau thì phải.
-Đúng vậy, giờ cháu trả lời ta đi.
-Vâng…- Tiên lại do dự, xong cũng trả lời- Cháu là Trần Thủy Tiên.
-Mẹ cháu..-Nam đang nói lại dừng lại.
-Mẹ cháu ý ạ? Mẹ cháu là luật sư Hoàng Anh.- Tiên ngạc nhiên, vừa hôm trước mẹ Phong cũng có hỏi câu đó.
-Hoàng Anh?- Nam hơi nhíu mày, nhìn Tiên một lúc rồi tự nói một mình- Con của em đã lớn thế này rồi sao?
-Dạ? – Tiên nghe thấy Nam lầm bầm nhưng không nghe rõ nên phải hỏi lại.
-Không có gì..sao cháu lại ở đây?
-Dạ, bạn cháu mời cháu đến đây ạ, ông có hỏi gì nữa không ạ?
-Không..
-Vậy cháu xin phép.-Tiên đẩy ghế đứng dậy, đi lại chỗ của Phong.
Nam nhìn theo Tiên đi về phía Phong. Thật không khác gì cả, Tiên là hình ảnh của Anh hai mươi năm trước, chỉ có điều Tiên không lạnh lùng như Anh mà thôi. Suốt hai mươi năm qua Nam vẫn chưa lập gia đình, và cũng chưa từng nếm mùi vị gia đình ra sao. Nhớ lại ngày xưa, khi mới sang Pháp, Nam cũng có quen một cô gái nhưng họ cũng không thành do Nam không thể quên được Anh giờ đây hiện tại thì Nam vẫn sống một mình.
Tiên đi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nhat-dinh-lam-em-yeu-anh/2192902/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.