Sau khi sắp xếp lại một chút, rồi một lúc sau họ đưa cho Tiên một bát gì đó nóng nóng. Lại nghe tiếng cái cậu đó bên tai:
-Tôi là Phúc..cậu ăn chút gì đi.
-/Cảm ơn/- Tiên nói rồi đưa tay đón lấy cái thìa mà Phúc đưa cho, trong lòng thầm nghĩ may vì họ không phải là những người quá đáng sợ và tệ hại như những người lang thang khác.
Sau khi ăn được một bát cháo đó, Tiên cảm thấy buồn ngủ nên ngồi dựa ngay vào bức tường đó mà ngủ mất. Ban đầu vì tưởng Tiên mệt mỏi nên nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng mãi không thấy có phản ứng gì, Phúc mới đi đến hỏi:
-Nè, cô sao vậy?- Vừa nói Phúc vừa vỗ vào vai Tiên, Tiên mất đà ngã thẳng vào cậu ta..Phúc giật mình đứng đơ hình mấy giây rồi nghe tiếng cậu bạn bên cạnh:
-Chắc cô ấy ngủ quên rồi, cậu bế cô ấy đến đằng kia ngủ đi.
-Ơ..ừ..-Phúc hơi lắc lắc đầu, rồi cúi xuống bế xốc Tiên lên, đặt xuống góc phòng, chỗ đấy có một cái giường nhỏ, nhìn Tiên ngủ, cậu ta khẽ cười rồi lại đi về chỗ mấy người bạn của mình.
*
Người ta đã xứng đáng tốt hơn em
Người ta đã yêu anh rất chân thành
Người ta đã cướp mất trái tim anh ra khỏi cuộc đời của em… ừ thì là định mệnh
Thế sao anh vẫn còn ngọt ngào khi ở bên em
Giữa dòng đời em vẫn không sao đâu anh đừng lo
Điều trái tim em rất cần là có một tình yêu thật sự em không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nhat-dinh-lam-em-yeu-anh/2192893/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.