Sau hôm ấy, cậu và Luân Phong luôn đi cạnh bên nhau, trước đã gần như dính vào cạnh nhau, giờ thực sự đã thành đôi, mối quan hệ để anh bộc lộ rõ sự quan tâm của bản thân hơn, có thể nói thành lời chứ không đơn giản chỉ là những cử chỉ âm thầm quan tâm. Có thể nói thành lời, nhưng không phải lời sến súa, lời nói nhẹ nhàng ân cần, nuông chiều, không có từ yêu, nhưng chính là yêu..
Hôm ấy anh cùng cậu dắt Tiểu Hắc đi dạo, không gian thoáng đãng, nay gió thổi nhẹ, trong lành làm cậu cảm thấy rất thoải mái, vui vẻ, buông thả bản thân mà chạy nhảy, ngắm nghía cảnh vật xung quanh. Anh đi phía sau cậu, im lặng dõi theo cử chỉ của cậu, nét mặt vui vẻ, cậu thoải mái như vậy anh cũng rất vui, nhưng vẫn lo lắng, thân thể cậu yếu như vậy, chạy nhảy như thế liệu có ổn không..
- " Tiểu Dương, đi chậm chút."
Cậu xoay lại, cười tươi nhìn anh, dang tay ra như muốn khoe gì đó, nghiêng đầu trả lời anh:
- " Anh coi này, cơ thể em hoàn toàn khoẻ mạnh, anh không cần lo đâu."
Dứt lời thì cậu liền quay đi, tiếp tục tung tăng vui đùa, anh cũng chỉ có thể thở dài, nuông chiều mà nghe theo.
Nghiên Dương đi trước một khoảng, hồi lây sau thì dừng lại trước một bụi cây, chăm chú nhìn vào đó, anh nhìn cậu cũng tò mò, tiến lại gần, càng gần thì càng nghe thấy tiếng gì đó, Tiểu Hắc thấy mùi lạ cũng sấn tới, quẫy đuôi liên tục, anh nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nguyet/3362197/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.