Nhược Hú rút xúc xích vì cao trào mà tiến vào tràng đạo ra, lột vỏ sau đó nhét nó vào hoa huyệt, xoay vài vòng rồi lấy ra, trên xúc xích dính đầy dịch thể với *** thủy.
Diệc Thanh nhìn đồ ăn vặt của mình mà ngẩn người, Nhược Hú cầm xúc xích đưa đến bên môi Diệc Thanh.
“Thầy Mặc, ăn hết đi, đây chính là thành quả tôi cố gắng nửa ngày đấy.”
Diệc Thanh ngơ ngác nhìn gương mặt đầy ý cười của Nhược Hú, hé miệng vươn đầu lưỡi bị mút hồng liếm lên xúc xích.
“Thầy Mặc, ăn ngon chứ.”
Mặc Diệc Thanh đờ đẫn gật đầu: “Ngon … Ăn ngon.”
Dịch thể lòng trên xúc xích chảy dọc theo đường nét khuôn mặt Diệc Thanh xuống rơi tọt vào trong áo lót.
Nhược Hú nhét chút xíu cuối cùng vào miệng Diệc Thanh, cắn môi Diệc Thanh duỗi lưỡi ra ở trong miệng y không ngừng càn quấy.
“Nước của thầy Mặc đúng thật là tao.”
“… Cố Nhược Hú, đừng gọi em là thầy Mặc, anh thật đáng ghét mà.” – Nói xong thì đỏ mặt bổ nhào vào lòng Nhược Hú.
“Được được được, tụi mình mặc quần áo thôi, dẫn thầy Mặc về nhà có được không.”
“Cố Nhược Hú, đã bảo không được gọi!”
“Thầy Mặc, nâng mông lên chút mặc quần.”
“…”
“Thầy Mặc mặc quân phục thật mê người.”
“… Đi mau, đi ăn cơm nào.”
“Ừ, có thể mời thầy Mặc dẫn tôi đến căn tin ăn được chứ.”
“… Theo kịp.” – Dứt lời Diệc Thanh lảo đảo một cái.
“Hay để tôi đỡ thầy Mặc cho, thân thể thầy Mặc không tốt.”
“… Đừng choàng eo em.”
Khi hai người tới căn tin,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nghi-ba-ba-de-lam-vay-sao/1330375/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.