Editor: Puck
“Tiểu Lăng tử, anh thật sự quên em sao?”
Thư Mật Nhi không hề chớp mắt nhìn anh, tròng mắt xanh thẳm lóe ra nước mắt trong suốt, trong đó viết đầy uất ức và đau thương.
Nhóm người Đằng Cận Tư nhíu mày trầm tư, đồng thời nhìn về phía người khởixướng, đây đang diễn tuồng gì? Thì ra người đẹp tri kỷ của tiểu tứ trảirộng khắp toàn cầu, đi đến đâu cũng có thể gặp gỡ? Lại còn là một cô gái lai xinh đẹp, OMG!
Trong lòng Mạc Đông Lăng cũng rất kinh ngạc,nhíu mày nhìn về phía cô gái lai xinh đẹp trước đẹp, vắt hết óc cũngkhông nhớ nổi cô là ai?
Mặc dù trước kia anh nợ phong lưu rấtnhiều, nhưng mỗi lần kết thúc đều nói rất rõ ràng rồi, cũng cho không ít tiền chia tay, chúng ta đều là người trưởng thành, coi như gặp mặt lầnnữa cũng sẽ không dây dưa không dứt, đây là lần đầu tiên anh gặp phảitình huống này, hoàn toàn không có chút xíu ấn tượng, thêm vào đó congái nhà người ta còn lã chã chực khóc nhìn anh, giống như anh đã làmchuyện gì có lỗi với cô ấy.
“À...” Anh bừng tỉnh hiểu ra nhìn cô.
Trên mặt Thư Mật Nhi xuất hiện vẻ mừng rỡ, rốt cuộc anh đã nhớ ra sao?
Nhưng mà, giây kế tiếp, cô bị đánh vào địa ngục lần nữa.
“Tôi nhớ ra rồi, ba năm trước đây trong một trấn nhỏ nào đó ở New Zealand,chúng ta đã từng có một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ.” Mạc Đông Lăng cười đếnkhông tim không phổi.
Thư Mật Nhi thế nào cũng không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nghi-anh-se-khong-thich-em/2366161/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.