Editor: Puck
Mặc dù Thư Mật Nhi lần nữa yêu cầu Úy Học Nghiêu nhanh chóng đi về, nhưng anh vẫn kiên trì đưa cô về nhà, Thư Mật Nhi không từ chối được, đành đồng ý rồi.
“Đến rồi, anh về đi.” Thư Mật Nhi không muốn để anh đưa mình vào nhà.
Môi Úy Học Nghiêu mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng vẫn nhịn được, anh và Mật Mật, đã xác định rõ ràng không có khả năng, chỉ trách, số mệnh quá trêu cợt người.
“Được, anh nhìn em lên lầu.” Anh gật đầu, trong tròng mắt đen đầy ắp thâm tình phức tạp.
Thư Mật Nhi không đành lòng nhìn tiếp, vội vàng xoay người rời đi, không phải là của cô, tội gì lưu luyến nữa?
Về đến nhà, cô vốn tưởng rằng sẽ thấy Mạc Đông Lăng chơi game, kết quả nửa bóng người cũng không thấy, bên trong phòng yên tĩnh, cô gõ cửa phòng khách, không có ai, không khỏi cảm thấy kỳ quái, anh chạy đi đâu?
Một mình ngồi trên ghế sa lon kinh ngạc ngẩn người, trong đầu rối một nùi, lúc thì là bóng dáng của Úy Học Nghiêu, lúc lại thỉnh thoảng có bóng dáng của Mạc Đông Lăng...
Đột nhiên, chuông báo tin nhắn trên điện thoại di động vang lên.
Cô cầm lên nhìn, là bạn tốt Caroline gửi tin đến: ‘Hì hì! Chúc cậu và tiểu Lăng tử có một đêm tốt đẹp tối nay ~~’
‘Cậu nói bậy bạ gì vậy?’ Cô nghi ngờ hỏi lại.
‘Hành động anh ấy đội mưa mang ô không làm cho cậu cảm động sao? Toàn thân ướt đẫm, cùng nhau về nhà tắm nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nghi-anh-se-khong-thich-em/2366140/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.