Chương trước
Chương sau
Quan Hạo Lê hiển nhiên không ngờ tới cô ta sẽ quyết giữ ý mình như thế, biến thành miếng mồi ngon quả thật không phải hy vọng của anh.

“Tất cả đều do mình đơn phương yêu thì sẽ không có kết quả.”

Anh từ chối rất trực tiếp rất rõ ràng, mặc dù lời đả thương người, nhưng dù sao còn hơn về sau làm cho người ta thương tâm khổ sở hơn, hơn nữa, giữ lại vĩnh viễn là hiểm họa tiềm tàng, cũng không tiện giải thích với Giai Ny.

Giản Mộng Ngữ đã sớm biêt anh là hoa hoa công tử, với phụ nữ, luôn luôn ai đến cũng không từ chối, nhưng biểu hiện hôm nay không khỏi làm cô sinh lòng nghi vấn, nhưng bác gái Trình nói anh không có bạn gái mà?

“Tại sao anh không thích em?”

“Chuyện tình cảm không vì cái gì cả.”

Quan Hạo Lê bình tĩnh trả lời, yêu và không yêu có lúc giống như đã được sắp xếp từ chốn u minh.

Lời của anh khiến Giản Mộng Ngữ bén nhọn ý thức được một vấn đề, “Anh cso người trong lòng rồi hả?”

“Không sai.”

Quan Hạo Lê không muốn che giấu, sớm muộn gì cũng phải công khai, sớm một chút để cho bọn họ chuẩn bị tâm tư cũng tốt.

Trả lời khẳng định của anh giống như đánh một đòn cảnh cáo Giản Mộng Ngữ, từ đầu đến chân, xuyên tim! 

“Cô ta là ai? Bây giờ cô ta ở đâu?” Cô run giọng hỏi.

“Không liên quan đến cô.”

Quan Hạo Lê lạnh lùng trả lời, trước khi anh còn chưa có năng lực cho Giai Ny một hôn lễ hoàn mỹ, anh tạm thời cần giữ bí mật thân phận của cô, để tránh mang tới cho cô một chút phiền toái không cần thiết.

Dứt lời, anh đi luôn, cũng không nhìn Giản Mộng Ngữ một cái.

Giản Mộng Ngữ đứng nguyên tại chỗ từ tức giận ban đầu dần bình tĩnh lại, điều này có lẽ chỉ là ngụy trang của Quan Hạo Lê, cho dù là thật thì như thế nào, bây giờ cô ta không ở bên cạnh anh, con dâu hợp ý bác gái Trình là mình, so sánh như thế, phần thắng của mình vẫn tương đối lớn hơn.

Nghĩ như vậy, tâm tình của cô đã khá hơn nhiều.

Sáng ngày hôm sau, Giản Mộng Ngữ vẫn xuất hiện trong phòng làm việc của Quan Hạo Lê như thường ngày, tươi cười rạng rỡ bưng cà phê cho anh, giống như cuộc nói chuyện ngày hôm qua không tồn tại.

“Quan tổng, đây là bố trí hành trình ngày hôm nay của anh, buổi sáng có một cuộc họp, buổi triều phải đi hội sở Minh Hoàng ký kết hợp đồng...”

Giản Mộng Ngữ nói từng câu từng chữ rõ ràng, đều đâu vào đấy.

“Được, biết rồi.”

Quan Hạo Lê cảm thấy nhức đầu, rốt cuộc người phụ nữ này ngốc hay mưu tính quá sâu?

Cô ta thật sự cho rằng sống ở bên mình die nda nle equ ydo n thì có thể làm cho mình thích cô ta sao? Hay là... Cô ta cảm thấy mẹ là núi dựa kiên cường nhất cho cô ta, cho nên mới tự tin quá độ như vậy?

Xế chiều trên đường đi hội sở Minh Hoàng ký hợp đồng, Quan Hạo Lê không nhịn được hỏi trợ lý bên cạnh, “Cậu cảm thấy Giản Mộng Ngữ là hạng người gì?”

Phương Thành hơi ngẩn ra, “Cái này... Thuộc hạ tiếp xúc với cô ấy không nhiều, thật sự không tiện đánh giá.”

“Đừng giở giọng với tôi! Nghĩ cái gì thì nói cái đó.” Quan Hạo Lê nheo mắt lại.

“Ặc... Giản tiểu thư là người rất thông minh, là một cao thủ xã giao.”

“Còn gì nữa không?”

“Trước mắt, tôi chỉ nhìn ra những thứ này.”

“Hỏi cậu một vấn đề, một người phụ nữ thổ lộ với một người đàn ông, bị từ chối, sau đó cô ta làm như không có chuyện gì xảy ra ở lại bên cạnh người đàn ông, cậu nói cô ta có tâm lý gì?”

Phương Thành suýt chút nữa cắn lưỡi, không phải Quan tổng nói về anh và Giản tiểu thư sao?

“Có hai tình huống.” Anh rất lý trí mở miệng.

“Nói.” Quan Hạo Lê liếc cậu ta.

“Một, người phụ nữ thật sự yêu người đàn ông, nguyện ý không oán giận không hối hận ở bên cạnh anh ta hai, người phụ nữ vốn không tin lời người đàn ông nói, tất cả chỉ do mình đơn phương cho rằng mình còn có cơ hội.”

Quan Hạo Lê nghiêm túc ngẫm nghĩ mấy giây, cậu ta nói rất thận trọng, cũng rất chính xác.

“Nhóc, không nhìn ra, cậu chính là một tình thánh lớn!” Anh cười híp mắt vỗ vỗ bả vai Phương Thành.

“Xấu hổ, xấu hổ!” Đầu Phương Thành đầy vạch đen.

Những ngày tiếp theo, Giản Mộng Ngữ vẫn lấy lòng trước sau như một, nhưng Quan Hạo Lê đối xử với cô không lạnh không nóng như trước, cô chỉ có thể đi đến chỗ mẹ chồng tương lai Trình Nhã Chi khóc lóc kể lể.

“Bác gái Trình, anh Hạo Lê... Nói anh đã có... Người phụ nữ mình thích.”

Giản Mộng Ngữ cố nặn ra vài giọt nước mắt, giọng nghẹn ngào vài lần.

Trình Nhã Chi an ủi cầm tay cô, nói ra lời thấm thía: “Mộng Ngữ, cháu đừng nghe thằng nhóc hỗn xược nói càn, nó tuyệt đối lừa gạt cháu, con trai bác sinh bác có thể không biết sao?”

“Nhưng mà, dáng vẻ của anh ấy không giống như đang nói đùa.” Trên lông mi của Giản Mộng Ngữ đọng vài giọt nước mắt.

“Lời đàn ông, lúc thật lúc giả, hiện giờ a Lê tập trung tinh thần trên công việc, hoàn toàn không có lòng bàn luận chuyện tình cảm, nó nói những điều này không phải muốn cháu rời đi sao, nếu cháu đi thật, vậy không phải như ý nguyện của nó?”

Giản Mộng Ngữ cảm thấy lời của bà rất có đạo lsy, nhưng mơ hồ lại cảm thấy có chỗ nào giống như không đúng, nói không ra.

“Bác gái, cháu nghe bác.” Cô gật đầu.

“Bé ngoan, cháu hãy yên tâm, ở trong lòng bác, cháu đã là con dâu nhà họ Quan, chờ a Lê hết bận rộn, dần dần sẽ phát hiện chỗ tốt của cháu.”

Trình Nhã Chi vỗ vỗ tay cô ta, cho cô ta ăn một viên an thần.

“Bác gái, cháu rất thích anh Hạo Lê, cháu...” Giản Mộng Ngữ giả bộ xấu hổ cúi đầu.

“Bác biết rõ, bác cũng rất coi trọng hai đứa.” Trình Nhã Chi cười còn rực rỡ hơn hoa.

Sau lần nói chuyện này, trong lòng Giản Mộng Ngữ có dự định, cô cảm thấy, bác gái Trình thật sự thích mình, bối cảnh gia đình và trình độ học vấn của mình cũng xứng với con trai bà, không thể nghi ngờ là đối tượng con dâu xứng chức nhất trong cảm nhận của bà.

Vì vậy, cô làm việc trong công ty càng thêm không sợ hãi rồi, tạo cho tất cả mọi người biểu hiện giả dối: cô là thiếu phu nhân tương lai.

Vốn là chuyện mờ mịt không rõ ràng, nhưng sau khi die enda anle equu ydonn mọi người suy đoán hư cấu, thì trở nên chân thật có thể tin rồi, một truyền mười, mười truyền trăm, không bao lâu, người trong cả công ty đều biết.

Giản Mộng Ngữ là con dâu được nhà họ Quan dự định chọn.

Công ty Quan thị là công ty đầu rồng ở Singapore, đương nhiên rất được nhóm truyền thông chú ý, chuyện này nhanh chóng truyền vào tai người thích bát quái.

Trong lúc này, các tòa soạn báo lớn và nhỏ ở Singapore tranh nhau cướp đoạt tin tức như lũ bão này, muốn chiếm quyền chủ đạo.

Giản Mông Ngữ rất hài lòng với kết quả này, khóe môi lộ ra nụ cười nhìn tít trang đầu trên báo: Vị hôn thê của tổng giám đốc Quan Hạo Lê mới nhậm chức công ty Quan thị ra ánh sáng, là con gái trùm bất động sản nào đó ở Canada Giản Mộng Ngữ.

Vừa vặn chính là, bản thân Quan Hạo Lê vào vai nam chính trong trung tâm dư luận đang trên máy bay đi Italy, cho nên, anh đã bỏ lỡ tin tức như lũ bão này.

Cũng bỏ lỡ thời gian xử lý tốt nhất, mang đến hậu quả không tốt.

Italy.

Kể từ sau khi Tiết Giai Ny biết thân phận thực sự của Quan Hạo Lê, thường rất chú ý đến tin tức mới nhất về anh trên Internet, hôm nay, cô vừa mới mở ra, đã giống như đánh đòn cảnh cáo!

Anh, lại có thể đính hôn sau lưng mình!

Còn cả ngày lời ngon tiếng ngọt lừa mình, nói cái gì mà một năm hẹn ước!

Tất cả đều là chó má!

Người đàn ông khốn kiếp!

Cô tức giận níu chặt tay, trong lồng ngực đã tích đầy lửa giận hừng hực. Lại vào lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, rõ ràng là người đàn ông khốn kiếp gọi tới.

Nhất định gọi tới để giải thích hoặc nói xin lỗi, cô không muốn nghe, một chút cũng không muốn nghe!

Chuyển điện thoại di động về chế độ im lặng, mặc cho nó vang lên không ngừng.

Cũng trong lúc đó, Quan Hạo Lê chờ ngoài ký túc xá nữ hơi buồn bực, sao Giai Ny không nhận điện thoại của mình, cô không ở trong trường học sao?

Điện thoại không ai nhận, anh lại không thể tùy tiện đến ký túc xá của cô tìm, chỉ có thể cam chịu chờ đợi.

Ba giờ trôi qua, anh hơi nóng nảy.

“Anh đến tìm Bonnie sao?”

Đột nhiên, bên cạnh có một lưu học sinh dieendaanleequuydonn Trung Quốc đi tới, sau khi nhìn anh hai lần hỏi, cô và Bonnie là bạn cùng lớp, trước nhìn thấy Quan Hạo Lê tới tìm cô ấy, cho nên hơi ấn tượng.

“Ừ, cô biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?” Quan Hạo Lê giống như thấy cứu tinh.

“Cô ấy vẫn ở trong ký túc xá! Anh không gọi điện thoại cho cô ấy sao?”

Quan Hạo Lê cười khổ buông tay, “Có thể điện thoại của cô ấy có vấn đề, vẫn không gọi được.”

“Vậy sao, vậy anh đi theo tôi.”

Nói xong, rồi dẫn anh vào ký túc xá nữ, may mà nơi này quản không nghiêm, thường có nam sinh ra vào.

Tiết Giai Ny đang ngồi trong phòng hờn dỗi, hiển nhiên không ngờ tới Quan Hạo Lê đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, hơi sợ sệt, cùng lúc đó, bạn học tốt bụng đó rất biết điều tránh đi.

“Ny Ny, anh rất nhớ em.”

Quan Hạo Lê cực kỳ thâm tình nhìn cô, tiến lên một bước định ôm chặt cô.

“Buông tôi ra! Anh là kẻ lừa gạt!” Sau khi kịp phản ứng, Tiết Giai Ny tức giận mắng.

“Anh làm sao?” Quan Hạo Lê bị mắng cảm thấy rất khó hiểu.

“Anh chính là đồ ngụy quân tử! Khốn kiếp! Tôi không muốn nhìn thấy anh, cút!” Lồng ngực Tiết Giai Ny phập phồng kịch liệt, cô cảm thấy mình như con rối dốt nát, bị người sai khiến xoay vòng vòng.

Chân mày ngọn núi của Quan Hạo Lê không tự chủ nhướn lên, “Ny Ny, có phải em hiểu lầm gì rồi không?”

“Hiểu lầm? Hôm nay tôi mới biết mình là con nhỏ cực kỳ ngốc nghếch từ đầu đến đuôi!” Tiết Giai Ny cười lạnh tự giễu cợt mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.