Tháng 4 năm 2022, mưa phùn mù mịt, không khí vương vẩn mùi ẩm ướt chỉ có ở thành phố này.
Hướng Tường chen chúc trên xe bus công cộng màu xanh nhạt, xung quanh toàn là các ông các bà sáu mươi, bảy mươi tuổi, đề tài nói chuyện chỉ quanh quanh chuyện nhà chuyện cửa.
Hướng Tường mặt không cảm xúc nghe xong hết, mãi đến tận khi điện thoại hiện lên tin nhắn thông báo chuyển tiền của ngân hàng, trên mặt cô mới có một nụ cười.
Cô chụp màn hình số dư lại rồi gửi qua Wechat cho người được ghi chú là "bạn trai cũ".
Cô nói: Năm trăm vạn rồi đó, em nói được làm được.
"Bạn trai cũ" không trả lời lại.
Hướng Tường biết anh sẽ không trả lời, cô gửi xong thì đút điện thoại vào trong túi áo măng tô.
Đúng lúc xe bus tới trạm khu Hồng Phong Uyển, Hướng Tường chen qua các ông các bà, đi bốt cao gót xuống xe.
Mưa chưa kịp chạm vào người cô, trên đỉnh đầu cô đã có một cái ô che ở trên cao.
Hướng Tường giương mắt lên, mẹ cô Chu Tuệ nhìn cô với gương mặt dịu hiền, mắt sáng lấp lánh, bà thân thiết khoác tay cô nói: "Nào nào, đừng để bị ướt, con thế nào đây hả, trời lạnh thế này mà hở chân, không sợ già bị viêm khớp hả."
Hướng Tường mặc áo sơ mi và áo măng tô, áo khoác dài tới đầu gối, bên dưới cô mặc váy ngắn, không cả phối với tất da hay gì hết.
Chu Tuệ vừa nói vừa cố gắng kéo áo măng tô vào cho cô để chặn gió.
Hướng Tường cúi đầu nhìn Chu Tuệ trước mặt, rất lâu sau cô mới miễn cưỡng để mình nở một nụ cười.
Cô kéo tay Chu Tuệ, khẽ cười nói: "Mẹ, con không lạnh, đi về trước đã, trở về con thay quần dài."
"Cũng được, cũng được, về nhà sẽ không lạnh nữa, về nhà rồi, sẽ không lạnh nữa."
Lần trước Hướng Tường về nhà là hồi tháng tư năm ngoái, gần một năm Chu Tuệ mới nhìn thấy người thật bên ngoài một lần, trong lòng ấm áp cực kỳ, có nhiều chuyện muốn nói nhưng nhất thời không biết nói thế nào.
Đến nhà, Hướng Tường mới biết bình nóng lạnh trong nhà lại hỏng, góc bàn bị trẻ con họ hàng đập sứt, Chu Tuệ hay dùng băng keo trong suốt cuốn vài vòng, tài khoản hội viên trên tivi trong nhà cũng hết, xem lịch sử phim thì lần cuối cùng xem tivi là nửa năm trước.
Hướng Tường cởi quần áo, thay bộ đồ mặc ở nhà mà Chu Tuệ chuẩn bị cho cô từ lúc trời vừa sáng, sau đó liên hệ với nhân viên sửa chữa bình nóng lạnh.
Trong lúc gọi điện thoại nhàm chán, cô phát hiện cái túi của bộ quần áo này từng được may vá lại.
Hướng Tường chợt nhớ ra, trước đó cô biết túi bị rách đã bảo Chu Tuệ vứt đi rồi.
Cô đứng trước cửa sổ sát đất ở ban công, bầu trời âm u bên ngoài và ánh sáng ấp áp trong nhà tương phản với nhau, cửa kính sát đất phản chiếu bóng Chu Tuệ bận rộn trong nhà bếp.
Hướng Tường thất thần mất giây, nhân viên sửa chữa ở đầu dây bên kia không thấy ai đáp lời bèn alo mấy tiếng, "Trước mười hai giờ trưa mai được không, lúc đó được không? Cô Hướng? Cô Hướng?"
Hướng Tường mím môi, cụp mắt xuống nói được.
Cúp máy xong, Hướng Tường đi tới nhà bếp, nói: "Con hẹn thời gian rồi đó. Hỏng từ bao giờ thế? Sao trước đó không nói cho con biết?"
Chu Tuệ cắt khoai tây thành miếng, giọng bà như nước sôi sục vào mùa đông, phả ra hơi nóng.
Bà nói: "Chắc là hỏng từ tháng mười một, khi đó trời lạnh, mẹ và bố con không tắm hàng ngày, lúc tắm đun mấy ấm nước là được."
"Thế lần sau lại hỏng nữa thì sao?"
Chu Tuệ quay lưng về phía cô, Hướng Tường không nhìn thấy vẻ mặt của bà.
Cái đùi gà trong nồi bị nước cuộn lăn, Chu Tuệ nhanh tay tắt bếp vớt đùi gà ra, thuận tiện đổi đề tài.
Bà quay đầu nhìn Hướng Tường, cười híp mắt nói: "Một lúc nữa là mẹ nấu xong rồi, nửa tiếng nữa bố con cũng về."
Hướng Tường không định bỏ qua đề tài này như thế.
Cô đi tới bên cạnh Chu Tuệ, nhận lấy dao của bà, giúp bà sắt khoai tây.
Rất ít khi cô xuống bếp, kỹ năng dùng dao đáng sợ kỳ lạ.
Chỉ chốc lát sau, khoai tây bị cắt thành những miếng to nhỏ không đồng đều.
Chu Tuệ không nói gì, đứng cạnh nhặt rau.
Hướng Tường tự đánh giá: "Coi như đóng khoai tây hôm nay xui xẻo. Lần cuối cùng con thái rau là mấy năm trước cơ, khi đó con cũng cắt khoai tây, người nào đó nói người như con sau này phải tìm một người biết nấu cơm, nếu không sớm muộn gì cũng tự khiến mình trúng độc mà chết. Mẹ đoán sẽ thế nào, bây giờ giao đồ ăn phát triển như thế, đâu dễ chết như vậy."
Cô dừng một lát, nói tiếp: "Mẹ ơi, mẹ bảo sau này hai người không còn, con phải làm sao đây?"
Chu Tuệ cúi đầu: "Bố mẹ không còn, con tự có cách sống của riêng mình, mẹ tin con."
"Thế nếu con không còn thì sao, mẹ cũng có thể tự sống theo cách của mình chứ? Như cô Tiểu Lâm sao?"
"Nói linh tinh gì đấy."
"Nếu con không còn, mẹ có sửa bình nóng lạnh không? Mẹ có cam lòng bỏ tiền mua bàn mới không? Có theo kịp tiến bộ của thời đại bây giờ không? Mẹ, mọi người không thể không đi học, sau này tách biệt với xã hội quá nhiều thì học càng khó hơn."
"Con bé này, học chứ, bố mẹ đang học rồi đây, có lúc hơi lười thôi."
Bà vừa dứt lời thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa không mấy thân thiện, còn kém theo giọng điệu chói tai của phụ nữ trung niên.
"Có người ở nhà không? Ra đây! Chu Tuệ! Mấy người đi ra đây!"
Hướng Tường và Chu Tuệ nhìn nhau, Hướng Tường cắt xong miếng khoai tây cuối cùng, cầm dao đi ra cửa.
Chu Tuệ lau tay vào tạp dề, đi theo, "Tường Tường, cầm dao làm gì thế."
Cửa nhà Hướng Tướng vẫn chưa mở ra hết, chỉ nghe người phụ nữ kia chống nạnh, mước miếng văng tung tóe: "Nhà mấy người bị sao thế hả, nói bao nhiêu lần rồi, đây là lối công cộng, mấy người bỏ rác ở cửa là muốn khiến thối chết tôi đúng không? Còn nữa, mấy người vừa làm gì? Dỡ nhà à? Người khác đang ngủ trưa đó biết không hả? Có biết xấu hổ không thế?"
Người phụ nữ xả một tràng xong mới nhìn thấy con dao trên tay Hướng Tường, bà ta nhìn Hướng Tường từ trên xuống dưới, nụ cười vẫn không tắt, "Sao, lấy dao ra dọa à?"
Hướng Tường cao 1m68, gầy nhưng rất cứng rắn, đôi mắt nhỏ dài nhìn gì cũng lạnh lùng hờ hững, đuôi mắt hơi nhếch lên trông càng sắc bén thờ ơ.
Cô không nói gì, cầm dao chém thẳng về phía người phụ nữa đó.
Phật một tiếng, dao xoẹt qua bên tai người phụ nữ, đâm chặt vào trong khung cửa gỗ.
Người phụ nữ sửng sốt, nuốt nước bọt, đến lúc phản ứng lại thì bà ta gào ầm lên: "Điên rồi, điên rồi! Chu Tuệ, đây là con gái bà đúng không? Cô ta muốn giết người! Chúng tôi sẽ đi báo cảnh sát bất hết các người lại!"
Chu Tuệ ngăn cản, vội vàng giải thích: "Tôi quên vứt rác, vừa nãy con gái tôi về kéo vali, tiếng bánh xe hơi to, làm phiền tới mọi người rồi, xin lỗi nhé."
Hướng Tường ngăn Chu Tuệ, bảo vệ bà ở phía sau, thong thả rút con dao ra.
Tốc độ nói của cô chầm chậm nhưng lại lạnh thấu xương như băng tuyết mùa đông rơi xuống hồ nước sâu không thấy đáy.
Cô nói: "Chúng ta làm hàng xóm mười mấy năm rồi, nói thật, tôi không ngờ bà lại sống lâu được như thế, vì thế muốn nhẫn nhịn một chút rồi thôi, dù sao thì thiếu não không phải điều bà mong muốn. Nhưng ai biết bệnh điên này lại truyền nhiễm, mấy hôm trước tôi vừa mới được chuẩn đoán mắc bệnh tâm thần, theo pháp luật quy định, người bị bệnh tâm thần giết người không phạm pháp đâu."
Người phụ nữ hoảng hốt, lắp bắp nói: "Cả nhà mấy người đều là đồ điên, điên hết cả lượt... Đúng... Đúng là xúi quẩy!"
Người phụ nữ quay về nhà mình, nghe loáng thoáng thấy giọng nói hùng hổ của bà ta.
Chu Tuệ cầm dao trong tay Hướng Tường, thở dài nói: "Tranh cãi với bà ta làm gì, bao nhiêu năm rồi."
Hướng Tường đóng cửa, nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Tuệ.
Cô nói: "Mẹ, lần này con về định đổi nhà cho bố mẹ."