Tháng 4 năm 2022, mưa phùn mù mịt, không khí vương vẩn mùi ẩm ướt chỉ có ở thành phố này.
Hướng Tường chen chúc trên xe bus công cộng màu xanh nhạt, xung quanh toàn là các ông các bà sáu mươi, bảy mươi tuổi, đề tài nói chuyện chỉ quanh quanh chuyện nhà chuyện cửa.
Hướng Tường mặt không cảm xúc nghe xong hết, mãi đến tận khi điện thoại hiện lên tin nhắn thông báo chuyển tiền của ngân hàng, trên mặt cô mới có một nụ cười.
Cô chụp màn hình số dư lại rồi gửi qua Wechat cho người được ghi chú là "bạn trai cũ".
Cô nói: Năm trăm vạn rồi đó, em nói được làm được.
"Bạn trai cũ" không trả lời lại.
Hướng Tường biết anh sẽ không trả lời, cô gửi xong thì đút điện thoại vào trong túi áo măng tô.
Đúng lúc xe bus tới trạm khu Hồng Phong Uyển, Hướng Tường chen qua các ông các bà, đi bốt cao gót xuống xe.
Mưa chưa kịp chạm vào người cô, trên đỉnh đầu cô đã có một cái ô che ở trên cao.
Hướng Tường giương mắt lên, mẹ cô Chu Tuệ nhìn cô với gương mặt dịu hiền, mắt sáng lấp lánh, bà thân thiết khoác tay cô nói: "Nào nào, đừng để bị ướt, con thế nào đây hả, trời lạnh thế này mà hở chân, không sợ già bị viêm khớp hả."
Hướng Tường mặc áo sơ mi và áo măng tô, áo khoác dài tới đầu gối, bên dưới cô mặc váy ngắn, không cả phối với tất da hay gì hết.
Chu Tuệ vừa nói vừa cố gắng kéo áo măng tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nghe-kia-la-am-thanh-cua-thuo-do/3327346/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.