Trăng treo trên ngọn cây, Mục Phách nắm tay Gia Ngộ trở về phòng.
Đi đến một nửa cầu thang thì mất điện.
"Đừng nhúc nhích."
Di động không ở trên người, Mục Phách đỡ Gia Ngộ ngồi xuống ngay tại chỗ, "Ở đây chờ anh, anh đi tìm di động."
Gia Ngộ trở tay nắm cổ tay anh, "Rất tối, anh còn chưa từng tới đây, chú ý chút, đừng đụng lung tung."
Mục Phách gật đầu trong bóng đêm, lại cường điệu với cô: "Đừng cử động, ngồi ở đây chờ anh."
"Hảo."
Sau khi bật đèn pin trên di động, Mục Phách mới theo ánh sáng trở về, thấy Gia Ngộ đang ngồi đếm số sợi tua rua ở trên áo choàng nhung.
"Có bao nhiêu cái?"
Gia Ngộ lắc lắc đầu, "Không đếm được, luôn bị ngắt lời."
Cô nghĩ muốn đứng lên, Mục Phách vội vàng đi qua đỡ. Cô cười: "Anh rất lo lắng cho em."
Mục Phách cam chịu, anh nhìn sô bậc thang còn lại, "Cẩn thận một chút."
Chỉ có vài bước đường, Mục Phách lại nơm nớp lo sợ, cho đến khi hai chân Gia Ngộ đặt trên đất bằng, anh mới xoa nhẹ ấn đường.
"Mục Phách, anh tắt đen pin đi."
Lầu một thuận tiện, bọn họ quyết định hai ngày này sẽ ở phòng khách tại lầu một. Còn có mấy mét khoảng cách là tới phòng, Mục Phách khó hiểu, "Còn chưa tới phòng."
Gia Ngộ làm nũng: "Anh tắt đi mà."
Mục Phách nghe xong dưới bụng có chút khẩn trương, hầu kết khẽ động, anh tắt đèn pin.
Trước mắt chỉ còn lại một mảnh đen nhánh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nghe-gio-nam-thoi/2354756/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.