Núi Tú Bình ở cách xa trung tâm thành phố, đi xe bốn giờ mới đến nơi. Gia Ngộ cùng Mục Phách trực tiếp lựa chọn đi tàu cao tốc, không muốn lãng phí thời gian không cần thiết trên hành trình.
"Còn hơn một giờ mới đến, em dựa vào anh ngủ một lát?"
"Vậy anh cũng ngủ."
Gia Ngộ nghiêng đầu dựa vào bả vai Mục Phách, mí mắt nặng trĩu, trong chốc lát liền ngủ.
Mục Phách sờ sờ tóc cô, lấy di động xử lý công việc. Ước chừng khoảng mười phút sau, thân mình Gia Ngộ hơi nghiêng, suýt chút nữa thì ngã xuống, cũng may Mục Phách nhanh tay, nhanh nhẹn mà đỡ được cô.
Mặc dù vậy, Gia Ngộ cũng không tỉnh lại.
Mục Phách thở dài, mấy ngày nay Gia Ngộ luôn là đến tận khuya mới được ngủ, không mệt mới là lạ.
Gia Ngộ gần đây rất thích nghe giọng của Mục Phách, mỗi đêm đều bắt anh đọc thơ, còn nói đây là cách ru ngủ tốt nhất.
Mục Phách cười khổ: "Nghe tiếng của anh mà muốn ngủ... Anh không biết là nên vui hay nên buồn?"
"Đương nhiên là vui vẻ!" Gia Ngộ cười tủm tỉm mà đem tập thơ nhét vào tay anh, "Coi như là luyện tập, về sau Trứu Trứu lớn lên, anh liền có thể kể chuyện cổ tích cho con."
Mục Phách tính tình tốt mà mở ra trang sách, không nghĩ Gia Ngộ đêm nay càng có tinh thần nghe như vậy, anh hỏi: "Sao hôm nay có tinh thần vậy?"
"Ngày mai có thể đi ra ngoài tận hưởng thế giới hai người, em tất nhiên là vui rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nghe-gio-nam-thoi/2354742/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.