Mạc Kiên khi tỉnh dậy đã không thấy cô đâu. Anh có chút hụt hẫng gì đó trong người
-Đi rồi sao?
*cạch*
Tiếng cửa phòng tắm mở ra. Nhiên Nhiên khẽ cười nhìn anh rồi ngã xuống giường
-Anh vào tắm đi!!
Mạc Kiên nhìn cô gái quen thuộc trước mặt mà trong lòng có chút ấm áp
-Này, anh bị gì thế?
-À không. Đợi tôi tắm xong sẽ đưa em về!!
-Ừm!!
Mạc Kiên bước vội vào nhà tắm mà đóng mạnh cửa lại. Chẳng ai biết rằng tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy cô.
Nhiên Nhiên nhìn dáng vẻ hấp tấp của anh lại bật cười. Hạ người xuống giường, cô suy nghĩ về tương lai của cả cô và anh. Cô nhớ đến tiểu Bảo Bảo nhà mình, nhớ mái ấm mà cả hai cùng có. Cô của bây giờ chẳng biết làm gì và nên làm gì để mang ký ức trở về với anh.
Thẩn thờ suy nghĩ đến khi anh bước ra ngoài cô vẫn chưa hoàn hồn. Mạc Kiên nhíu mày lay lay người cô
-Sao vậy?
-À không, đi thôi!!
Cô bước xuống giường, loạng choạng thế nào lại ngã vào người anh. Mạc Kiên đưa tay đỡ cô nhưng lại không quên cái nhíu mày
-Cẩn thận một chút, té xuống sàn thì biết làm sao?
Trong câu mắng có chứa đựng cả sự dịu dàng, sự yêu thương khiến khóe môi Nhiên Nhiên không khỏi kéo lên một nụ cười hạnh phúc.
Ra khỏi Tống Thị, anh đưa cô về nhà. Trên đường đi anh nhận được một cuộc gọi. Chẳng biết bên kia nói gì nà anh chỉ ậm ừ vài câu rồi quay xe khiến cô trợn tròn mắt
-Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nga-re-cua-hanh-phuc/1361335/chuong-56.html