Ba ngày sau, Mạc Nghi mở mắt nhìn trần nhà trắng xóa khiến cô thở hắt. Tại sao cô chưa chết? Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu cô ngay lúc này.
Tâm can cô hôm đó thật sự rất khó chịu, nhìn người mình yêu phản bội mà không thể làm gì, trả thù Hạ Trung ư? Cô không can đảm làm điều đó!! Bởi có lẽ, cô đã yêu cái tên đó đến quá sâu đậm không thể nói dứt là dứt ra được.
Mạc Kiên từ bên ngoài bước vào thấy em mình đã tỉnh liền vui sướng không thôi mà gọi bác sĩ vào kiểm tra lại. Nhận được kết quả tốt khiến anh hài lòng bước lại gần giường ngồi xuống cái ghế gần đó mà nắm lấy tay Mạc Nghi
-Em chính là đồ ngốc!!
-Em xin lỗi, anh hai!!
-Qua cả rồi, bây giờ thì mau mau khỏe lại. Anh ở đây đến phát chán rồi!!
-Vâng. . .
Mạc Kiên vẫn im lặng không nói bất cứ việc gì liên quan tới Hạ Trung, anh sợ nói ra bây giờ Mạc Nghi sẽ không màng tính mạng của mình mà chạy đi tìm Hạ Trung mất.
Mạc Nghi được chăm sóc chu đáo nên vết thương cũng nhanh chóng lành lại. Đã hơn một tháng trôi qua nhưng tâm tình Mạc Nghi vẫn không khá hơn là mấy, cô nhớ Hạ Trung đôi lúc là muốn phát điên lên được.
Ngã người xuống giường, cô nhìn căn phòng này thở hắt. Quyết định trở về Trần Gia, có lẽ cô khỏe nhiều rồi nên cũng không sợ bị ông bà Trần phát hiện.
Bước xuống nhà, Nhiên Nhiên đang ngồi xem phim liền bị tiếng bước chân kéo về hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nga-re-cua-hanh-phuc/1361317/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.