Mạc Kiên thở hắt bước lên lầu nhìn người con gái nhỏ nhắn đang ngủ trên giường
"Tiểu Nhiên Nhiên, anh nhất định không để em chịu uất ức đâu, bằng mọi giá anh sẽ khiến kẻ làm em đau khổ phải thống lãnh gấp trăm lần!!"
Tiến lại giường, anh nhẹ nhàng ôm từ phía sau cô mà tìm đến mùi hương quen thuộc mà nhắm mắt lại tận hưởng sự yên bình. Hơn 3 giờ chiều, Nhiên Nhiên nhíu mày cựa người thoát khỏi dây leo mang tên Trần Mạc Kiên kia
-Ưm. . .anh. . .đói quá. . .
-Dậy rồi sao? Nhưng anh còn muốn ngủ!!
-Ưm. . .em đói. . .anh dậy đi mà~
Mạc Kiên dụi mắt ngồi dậy hôn lên trán cô rồi mệt mỏi xuống nhà. Loay hoay với đủ trò trong bếp cũng ra được bàn ăn đủ dinh dưỡng cho cô
-Nhiên Nhiên, hôm nay cùng anh tới Hắc Đạo!!
-Vâng.
Tối hôm ấy, anh chễm chệ trên chiếc ghế cao nhất nhìn lũ đàn em ở phía dưới
-Truy lùng cho ra tên đó, nếu không tụi bay đừng về đây nữa!!
Hạ Trung đưa tay lên khẽ vuốt vành tai mình mà nhíu mày
-Để tôi lo chuyện đó cho!!
-Cứ để anh ấy lo đi!!
Tiếng Mạc Nghi vang lên trong bóng tối cũng khiến lũ đàn em khiếp lạnh cúi đầu
-Chị Ba!!
Mạc Nghi rất ít khi tới đây và dĩ nhiên vị trí Tam Long kia không ai khác là cô. Bước lên vị trí của mình, ánh mắt cô không mấy biến đổi mà nhìn người anh của mình
-Tin tưởng Hạ Trung đi!!
-Được, vậy tôi giao cho cậu!!
-Được thôi!!
Anh đứng dậy lôi Nhiên Nhiên đi. Đến bậc thềm cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nga-re-cua-hanh-phuc/1361310/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.