Nhiên Nhiên nhíu mày mở mắt, chống tay ngồi dậy cơn đau sau gáy liền nhói mạnh lên khiến cô nhăn mặt đưa tay khẽ sờ lên xoa nắn. Nhìn quanh căn phòng mình đang ở khiến cô khó chịu khi trong phòng chỉ độc nhất một chiếc giường, bốn bức tường trắng xóa khiến cô không phân định được đây là không gian hẹp hay rộng.
Ngay cả chiếc giường cô đang nằm cũng là ga màu trắng không pha lẫn bất cứ một màu sắc nào. Căn phòng cứ như thể một biệt giam trắng thật thụ.
*cạch*
Tiếng mở cửa vang lên thu hút sự chú ý của cô. Một nam nhân bước vào nhìn cô nhếch mép
-Em dậy rồi sao?
-Hạo Thiện? Là anh sao? Mau thả tôi ra!!
-Khoan nào, em sao lại nôn nóng như vậy? Anh chỉ muốn cùng em tận hưởng lại khoảng thời gian chúng ta yêu nhau thôi, không được sao?
-Anh. . .bỉ ổi!!
Hạo Thiện bật cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp không gian rồi vọng ngược lại khiến cô cảm nhận được rằng căn phòng chính là không hề nhỏ
-Em nói ai bỉ ổi cơ? Tôi sao? Vậy mà em cũng đã từng yêu say đắm cái tên bỉ ổi như tôi đó thôi!!
-Anh muốn gì? Viên đạn lần đó tôi đã không oán trách anh, xem như là thứ cuối cùng tôi dành cho anh!! Vậy mà hôm nay anh còn dám bắt tôi? Anh không sợ Mạc Kiên tìm đến anh sao?
Hạo Thiện nghe cô nhắc đến tên anh lại bật cười như một thằng điên, ngay sau đó liền dừng lại ánh mắt sắc lạnh nhìn cô
-Em nghĩ xem ở nơi hoang vu này liệu thằng chồng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nga-re-cua-hanh-phuc/1361306/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.