Để cô ngồi đó một lát, Mạc Kiên giải quyết vài chuyện của Hắc Long liền quay qua cô
-Nhiên Nhiên, em buồn ngủ chưa? Chúng ta về nhà!!
-Ừm. . .
*Đùng* tiếng cửa lớn vang lên khiến cả anh và Hạ Trung nhíu mày. Cả hai bước ra ngoài nhìn vào chiếc bóng đen to lớn đối diện. Mạc Kiên lạnh nhạt lên tiếng
-Là cậu?
-Hừ, đừng có mà giở giọng tử tế với tao. Tụi bay lên!!
Đàn em của Mạc Kiên cũng nhanh chóng bủa vây. Anh tung cước đá đến những tên đối diện. Một khắc hoảng loạn liền không thấy Hạo Thiện đâu khiến anh nhíu mày. Ở đây là địa bàn của anh, việc kéo người đến đấy đối với Hạo Thiện đâu có lợi gì?
Chợt nhớ ra gì đó khiến đáy mắt Mạc Kiên hiện lên những tơ đỏ. Anh bỏ chạy thật nhanh trở vào bên trong, cánh cửa mở ra cũng là lúc Hạo Thiện đang tiến gần lại với Nhiên Nhiên
-Mày tính làm gì?
Cái nhếch môi của Hạo Thiện khinh bỉ nhìn anh. Tay hắn vươn ra kéo Nhiên Nhiên lại phía mình mà kề dao vào cổ cô. Nhiên Nhiên đáy mắt hoảng loạn
-Anh bị điên sao? Bỏ tôi ra!!
-Anh yêu em mà, em sao vậy??
-Dơ bẩn!!
Con dao cận kề hơn với chiếc cổ trắng ngần của cô khiến Mạc Kiên lo lắng
-Dừng lại, tao thương lượng cùng mày!!
-Haha. . .em thấy chưa? Em chính là điểm yếu duy nhất của hắn!!
-Hóa ra anh cần tôi là vì như vậy?
-Không đâu, anh yêu em mà!! Mạc Kiên, mày thấy chứ chỉ cần con dao này nhích thêm một chút thì coi như đời của Nhiên Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nga-re-cua-hanh-phuc/1361298/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.