Đến tối, Trương Thịnh vừa ra khỏi nhà để đi vác hàng cho bà chủ tiệm tạp hóa đầu hẻm. Lúc này Thảo Quyên lại đột nhiên đưa Kim Cương sang nhà mình. Yến Thư khi thấy hai người tự dưng lại đi chung với nhau đến đây, mà vẻ mặt hốc hác tiều tụy của Kim Cương càng khiến cô lo lắng hơn.
“Quyên, Kim Cương, sao hai bà lại đến đây vào giờ này? Có chuyện gì xảy ra với bà vậy Kim Cương, nhìn sắc mặt của bà không được khỏe, bộ bà bệnh rồi sao?”
Thảo Quyên kéo ghế ra ngồi, tay rót ly nước trên bàn tự nhiên uống như nhà mình, liếc sang Kim Cương rồi nói với giọng điệu chán ghét “Đó, tui nói rồi mà bà không nghe… Bây giờ để xảy ra cớ sự như này, ba mẹ bà mà biết là đuổi ra khỏi nhà như chơi. Kim Cương ơi là Kim Cương, sao bà ngốc quá lại để mang thai thế này!”.
Ngay lúc này Kim Cương liền quay sang đưa tay bịt miệng Quyên lại “Bà nói nhỏ thôi được không, muốn cho cả xóm biết hay gì?”
Yến Thư khi này hoang mang khi nghe bạn mình báo có thai, cô liền hỏi lại lần nữa “Hai bà nói đùa thôi phải không, Kim Cương sao có thể…”
“Có phải Thư bất ngờ lắm đúng không, thì tui cũng vậy đó. Hừ! Lúc ăn chơi trai gái thì đâu có nhớ đến tụi này, tới khi bị thằng kia đá thì quay về đây ôm cái bụng khóc lóc… Thật là…” Quyên vẫn còn giận vì chuyện lúc trước nên ăn nói cũng chẳng kiêng nể gì.
Kim Cương cũng chẳng còn tâm trạng nào mà đôi co, chỉ biết cúi đầu trong sự áy náy, vì điều mà cô quan tâm nhất lúc này là không biết nên đối mặt với cha mẹ thế nào về vụ mang thai ngoài ý muốn này.
Yến Thư lòng đầy lo lắng xót thương cho bạn mình, cô nắm tay Kim Cương mà hỏi thăm “Vậy bà đã đi khám bác sĩ rồi nên mới biết mình đang mang thai phải không. Mà này, bà bây giờ phải lo nghỉ ngơi dưỡng thai, không được suy nghĩ quá độ sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng đó.”
“Nó còn đang định phá thai kia kìa chứ ở đó mà nghỉ với chả dưỡng.”
“Cái gì? Phá thai! Bà định…” Thư sững người.
Kim Cương lúc này lấy trong túi xách ra một chiếc que thử thai hiện lên hai vạch đỏ, đặt trên bàn, giọng nói chẳng còn chút sức sống nào “Tui chưa khám, chỉ là tháng này bị trễ kinh hơn một tuần rồi, mà ăn uống cũng không nuốt nổi, nên tui lo mới đi mua que về thử… Không ngờ hiện lên hai vạch. Thiệt tình, khi mà tui báo tin mình mang thai cho anh ấy thì anh ấy lại bảo tui phá đi, còn nói biết đâu nó không phải con ảnh nữa chứ… Đúng là cái thằng chó mất dạy thật!”
Yến Thư vừa khuyên vừa trấn an “Tui nghĩ là bà nên giữ đứa bé lại, dù sao thì đây cũng là một mạng người. Bà đã có sức chơi thì phải có sức chịu, như thế tụi tui mới nể bà được… Tui biết là ở độ tuổi của mình nếu mang thai thì sẽ rất khó khăn đủ đường, nhưng đứa trẻ là vô tội… Kim Cương này, nếu lỡ như cha mẹ của bà không chấp nhận thì bà cứ dọn đến đây sống cùng anh em tui nè. Anh hai tui tuy khó tính nhưng không phải kiểu người thấy chết không cứu đâu.”
“Trời Thư ơi, giờ mà bà còn suy tính trước cho tui luôn đó hả. Chưa gì đã tính đến chuyện tui bị đuổi ra khỏi nhà rồi, huhuhu tui đang áp lực mà bà còn nói vậy nữa… Dù sao cũng cảm ơn lòng tốt của bà nha.” Kim Cương vờ khóc trong sự chán chường vì nghĩ đến tương lai mù mịt của mình phía trước, tuy ngoài miệng cô nói thế nhưng trong lòng lại sợ hãi lo lắng đủ thứ chuyện.
Quyên lúc này mới thốt thêm một câu chốt chí mạng “Yên tâm đi, nếu bà bị đuổi khỏi nhà thì tui và Thư sẽ góp gạo cưu mang hai mẹ con bà. Nếu sợ đứa trẻ sinh ra thiếu cha thì có anh hai của Thư kìa…”
Yến Thư khi này cắt ngang dòng suy nghĩ của hai người họ “Thôi khỏi đi. Đừng động đến anh Thịnh… tui chưa sẵn sàng chịu cảnh mồ côi anh hai đâu.”
Kim Cương đang buồn não ruột thì lại bị hai cô bạn này chọc cười “Anh Thịnh đó hả, chính chắn trưởng thành quá nên không phải gu tui. Lại còn là ông cụ non nữa, khó tính như thế thì ai mà chịu. Không mấy Thư chịu khó hốt luôn anh ấy làm chồng đi, khỏi tìm đâu cho xa ha.”
“Hơ! Bà lại nói đi đâu không à… Vậy đêm nay bà có dám về nhà ngủ không, hay là ở lại đây để tui biết tui dọn chỗ ngủ cho bà…” Thư thẹn thùng đánh trống lảng.
“Khỏi phải xạo xạo nhé, tụi này biết rõ hai anh em bà vốn chẳng phải anh em ruột thì chuyện cưới nhau cũng bình thường thôi mà, chứ có phải họ hàng thân thích máu mủ ruột rà gì đâu mà ngại.” Quyên bắt đầu châm chọc bạn.
Cùng lúc này có tiếng xe đằng trước, Trương Thịnh vừa về đến…
“Hình như anh hai bà về rồi kia kìa!”
“Ê! Hai bà nhớ là giữ kín bí mật chuyện cái thai của tui nha, tui chưa sẵn sàng công khai…”
Thư nhẹ giọng trấn an “Tụi tui hiểu mà, bà đừng sợ. Cùng là con gái với nhau nên thấy bà như vậy tui cũng xót…”
Thịnh vừa bước vào nhà, trên tay đang cầm hộp gà rán KFC, thoáng chút ngạc nhiên khi thấy cả hai cô bạn của Thư cũng có mặt.
“Bạn bé Thư đó à, hai em ở lại ăn gà rán với Thư cho vui này.”
Đúng lúc này Thảo Quyên chợt nhận ra chiếc que thử thai vẫn còn trên bàn, liền bước ra chắn ngay tầm nhìn của Thịnh, tay đưa ra phía sau vẫy vẫy ra hiệu “mau dẹp ngay cái que thử thai này” nhưng Kim Cương lúc ấy cũng chẳng để ý đến mà tầm mắt dán chặt vào đồ ăn, liền lao tới đón lấy hộp gà rán từ tay Thịnh. Khi này chỉ còn lại Yến Thư, cô chưng hửng khi thấy ám hiệu của Quyên thì liền nhanh tay lấy ngay thứ đó nhét vào túi áo của mình. Do thời gian quá ngắn nên chỉ có cách này là giải quyết nhanh nhất. May mắn Trương Thịnh vẫn chưa phát hiện được điều gì bất thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]