Cô dần tỉnh lại trong căn phòng VIP của bệnh viện Hope
"Hạ Vũ? Cậu tỉnh rồi sao?" Nhã Ly thấy cô tỉnh lại mà mừng rối rít
"Cậu còn nhớ gì không đó? Tớ là ai?" Em đầy nghi vực hỏi thăm tình hình của Hạ Vũ sợ rằng cô bị chấn thương ở đâu đó mà mất luôn cả trí nhớ
"Tớ bị thương chứ đâu có ngốc?"
"Phù. May quá. Còn đanh đá như vậy chắc không sao đâu ha. Cậu mà có bề gì tới cái mạng tớ cũng khó nhặt về được huhu"
"Yah nhỏ kia, cậu là đang lo cho mình?"
"Hihihi tớ lo cho cậu lắm đó. Cậu hôn mê 1 tuần tớ đã xả cái thân yếu ớt này để chăm cậu đó" Nhã Ly bối rồi gãi đầu biện hộ.
"1 tuần? Thôi chết tớ rồi. Cảnh Nghi sẽ giết tớ mất. Tớ vừa lỡ hẹn vừa mất tăm suốt một tuần. Bây giờ phải làm sao đây? Chắc cô ấy giận tớ lắm!" Mặt cô bí xị mang theo đó là nỗi lo lắng, bồn chồn
"Không sao đâu, chỉ cần cậu giải thích rõ ràng cô ấy sẽ hiểu thôi mà" Em mỉm cười an ủi cô
"Chết rồi" Cô sựt nhớ gì đó liền nhảy cẫng lên
"Lại gì nữa? Còn sống sờ sờ chứ có chết đâu mà nói chết hoài"
"Hôm nay ngày mấy?"
"Cậu hôn mê đến lú lẫn rồi hả? 19/10 chứ mấy"
"Cái gì?" Cô hét lên khiến em hồn bay phách lạc
"Nhỏ tiếng giùm con cái má. Ở đây là bệnh viện chứ không phải cái chợ đâu nha"
"Không được rồi. Tớ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nang-ban-mai/2911209/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.