"Cạch" Sau một hồi đứng chờ,cuối cùng cánh cửa phòng cũng đã mở ra. Ông nhìn cô con gái đang đứng trước mặt mình giờ đây khiến ông vô cùng đau lòng
"Baaaa" Cô nhào đến ôm ông vào lòng mà thút thít. Ông cũng ôm con gái mà an ủi, vỗ về
"Con gái sao thế? Con không thích điều gì ta sẽ không ép con làm nữa được không? Con đừng như thế nhé?"
"Ba" Bỗng nhiên, cô lên tiếng gọi ông rồi nhìn ông với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc cùng ánh mắt không thể nào kiên định hơn được nữa
"Con đồng ý"
"Thật sao?" Ông nghi hoặc nhìn con gái
Cô gật đầu một cách dứt khoác khiến ông nghẹn ngào đến khó tả.
(Ba của Hạ Vũ tên là Hạ Phong)
Hai năm nhanh chóng trôi qua, mới đây thôi mà An Cảnh Nghi đã hoàn thành xong hai năm học. Trong hai năm đó, nàng đã có thể phụ giúp, đỡ đần cho ba nàng rất nhiều công việc. Còn riêng phần cô, cô đã xin thôi học ở Học Viện Quân Sự Hoàng Gia. Nàng cũng nhiều lần mềm lòng mà cho người tìm kiếm tung tích của cô, muốn biết rằng cô có đang hạnh phúc hay không nhưng chẳng bao giờ có kết quả cả khiến Cảnh Nghi rất hụt hẫng. Nàng chưa thể nào quên đi cô và cô cũng thế. Suốt một năm qua, cô luôn vùi đầu vào công việc để cố gắng không nhớ đến nàng.
Hôm nay, nàng đang ngồi trầm ngâm trong phòng nhìn sợi dây chuyền trước mặt (nàng không nỡ vứt đi nên vẫn luôn giữ nó bên người) thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nang-ban-mai/2911204/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.